Chỉ một khoảnh khắc sau, Bạch Nguyệt đã quay trở lại căn phòng của mình.
Nàng không còn sức để cố đứng thẳng nữa, liền ngã xuống giường, thở hổn hển.
Những vết cào trên người nàng đã gần như lành lặn, chỉ còn lại vài vết đỏ.
Tuy nhiên, vết thương trên cổ thì vẫn cần thêm thời gian để hồi phục hoàn toàn.
Nàng vẫn gặp khó khăn khi cử động cổ và nuốt thức ăn.
Kiểm tra lại điểm số của mình, nàng đã có 10 điểm.
Đây là số điểm vừa nhận được từ người đối thủ kia, mặc dù nàng không biết vì sao.
Số điểm này đủ để nàng sống qua một tuần, thậm chí còn đủ để nàng đi tắm rửa tại khu tắm công cộng.
Nhưng bây giờ chưa phải lúc, nàng phải đợi đến nửa đêm.
Khi đó, dù trời sẽ không tối hẳn, nhưng đa phần mọi người đều sẽ đi ngủ vì thói quen sinh hoạt.
Nàng ra ngoài lúc đó sẽ an toàn hơn.
…
Lúc 3 giờ sáng, bên ngoài đã không còn bóng người qua lại, mọi người đều nghỉ ngơi trong phòng của mình.
Bạch Nguyệt nhẹ nhàng mở cửa phòng, bước ra ngoài.
Dù có đi ngang qua các phòng khác, nếu ai đó chưa ngủ và nhìn thấy nàng, họ cũng sẽ chẳng thèm quan tâm.
Ít lo chuyện bao đồng thì sống càng lâu.
Nàng bước vào phòng tắm công cộng, bên trong đã có đầy đủ đồ dùng vệ sinh, chỉ có điều nếu muốn thay quần áo thì phải tốn điểm.
Tất nhiên Bạch Nguyệt không đời nào dùng điểm vào việc này.
Phòng tắm không có ai.
Nàng cầm lấy đồ dùng vệ sinh, đi đến chỗ vòi sen cuối cùng.
Phòng tắm công cộng không hề có bất kỳ tấm che nào, Bạch Nguyệt hít sâu một hơi, từ từ cởi bỏ quần áo trên người.
Trong lúc tắm, nàng luôn cảnh giác nhìn về phía lối vào.
Con dao được đặt trong tầm nhìn của nàng, giúp nàng cảm thấy an toàn hơn một chút.
Dòng nước nóng tuôn xuống, làm ấm cả cơ thể Bạch Nguyệt.
Mới vào đây được một tuần, nàng đã nhiều lần đối mặt với sống chết.
Nhưng nàng không thể cứ tiếp tục sống mơ hồ như vậy, nàng phải cố gắng leo lên vị trí cao nhất vì em gái mình.
Bạch Nguyệt không ngừng tự động viên mình.
Nàng không phải là người thông minh, cũng không phải là người có khả năng, ưu thế duy nhất của nàng có lẽ là khuôn mặt này.
Nhưng chính khuôn mặt này cũng có thể đem lại cho nàng nhiều nguy hiểm.
Nàng phải làm thế nào để tự bảo vệ mình đây?
Bạch Nguyệt cảm thấy khóe mắt hơi ươn ướt, dưới hơi nước nóng, nàng bỗng muốn khóc.
…
Khi nàng đang xả sạch bọt xà phòng, điều nàng lo lắng nhất đã xảy ra.
Có tiếng bước chân vang lên từ lối vào.
Bạch Nguyệt nhanh chóng tắt nước, vội vã đi lấy quần áo.
Thịch thịch thịch.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Bạch Nguyệt hoảng hốt, mắt nàng dán chặt về phía trước, trong ánh mắt tràn đầy nỗi sợ hãi.
Đột nhiên, một bóng dáng to lớn hiện ra ở góc phòng.
Đó là một nữ alpha!
Bạch Nguyệt khẽ kêu lên một tiếng nhỏ, nàng chỉ kịp mặc áo vào, phần dưới vẫn chưa có gì che chắn.
Đôi chân dài thon gọn, trắng nõn nà của nàng lộ ra hoàn toàn.
Nàng vội nắm lấy vạt áo, kéo xuống che phần dưới để không bị lộ.
Nữ alpha đến gần không cao lắm, có lẽ chỉ ngang với chiều cao của nàng, nhưng thân hình lại vạm vỡ, trông rất dữ tợn.
Nhìn thấy Bạch Nguyệt đang run rẩy co người vào góc, cô ta nhếch miệng cười.