“Em có muốn uống nước không?” Kiều Sở mỉm cười hỏi.
Chưa kịp để Bạch Nguyệt phản ứng, cô búng ngón tay, một cốc nước xuất hiện trong tay.
Cô nâng Bạch Nguyệt ngồi dậy từ trên giường, đưa cốc nước đến bên môi nàng.
Bạch Nguyệt không mở miệng, thân thể nhỏ bé cố gắng giãy giụa trong tay nữ alpha cao lớn.
Kiều Sở vẫn giữ thái độ dễ chịu, khóe miệng nhếch lên nụ cười, ngón tay bóp chặt lấy má Bạch Nguyệt.
Cô dùng lực ép nàng mở miệng, buộc phải uống nước.
Bạch Nguyệt phát ra vài tiếng nức nở yếu ớt, nước mắt dâng tràn trong mắt, khóe mắt đỏ rực.
Nàng nắm chặt cánh tay của Kiều Sở, nhưng không thể kéo tay cô ra, ngược lại, sức bóp của cô còn mạnh hơn, suýt chút nữa nghiền nát quai hàm nàng.
Cái cổ họng nhỏ nhắn của nàng không ngừng trượt lên xuống, nước liên tục bị ép vào miệng mà không quan tâm nàng có kịp nuốt hay không.
Cuối cùng, nước tràn ra, làm ướt cả phần áo trước ngực nàng.
Bạch Nguyệt không thể nuốt nổi nữa, nàng bắt đầu ho sặc sụa, mặt đỏ lên vì ngạt thở.
Thấy Bạch Nguyệt sắp ngạt thở đến ngất đi, Kiều Sở mới dừng lại việc đổ nước.
“Em thấy không, nước chẳng có vấn đề gì cả.” Kiều Sở nháy mắt nói.
“Khụ khụ, khụ khụ.” Bạch Nguyệt nằm bò ra mép giường, liên tục ho không ngừng, không nói nên lời.
“Được rồi, được rồi, em nghỉ ngơi đi.” Kiều Sở làm động tác tạm biệt với Bạch Nguyệt, “Hy vọng lần sau gặp lại, em sẽ ổn hơn.”
Nhìn theo bóng Kiều Sở rời đi, Bạch Nguyệt mới có chút thả lỏng.
Đau quá.
Cả khuôn mặt nàng đều bị bóp đỏ, giữa má in hằn dấu tay sâu.
Nàng chắc chắn rằng nữ alpha này muốn bẻ gãy quai hàm của mình.
Vết thương trên cổ cũng đau rát, nước uống chưa hết tràn cả ra cổ và ngực nàng.
Nhưng mà, hình như vết thương trên cổ đã được băng bó rồi?
Cổ nàng bị con báo cắn thành bốn lỗ lớn, may mắn là nó chưa cắn trúng động mạch, không thì nàng đã mất mạng.
Ngón tay Bạch Nguyệt khẽ chạm vào cổ, quả nhiên có một lớp băng quấn quanh.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất lần này không phải chết.
Trong suốt tuần tiếp theo, không có ai đến tìm nàng.
Bạch Nguyệt cũng không bước ra khỏi phòng, nàng nằm trên giường, liên tục bị sốt cao, nhiều lần tưởng chừng như đã kề cận ranh giới của sự sống và cái chết.
Đến ngày cuối cùng của tuần đó, hệ thống đấu trường lại nhắc nhở nàng.
Nàng phải tham gia trận đấu tiếp theo.
Đối với những kẻ mạnh, mỗi tuần chỉ đấu một lần là quá ít, tốn thời gian một cách vô ích.
Nhưng đối với những kẻ yếu, một tuần cũng chưa đủ để vết thương lành lặn.
Bạch Nguyệt không còn lựa chọn nào khác, đành phải miễn cưỡng bước vào trận đấu.
Lần này, đối thủ của nàng là một con người.
Điều kỳ lạ là khi vừa nhìn thấy nàng, người đó liền thốt lên: "Xui xẻo."
Đối thủ của Bạch Nguyệt đương nhiên cảm thấy mình thật xui xẻo. Bây giờ Bạch Nguyệt đã là người của Điềm Họa Thủy, ả làm sao dám động đến nàng?
Chọc giận Điềm Họa Thủy, ả sẽ chết nhanh hơn.
Đối thủ của Bạch Nguyệt phun một bãi nước bọt, rồi trực tiếp đầu hàng.
Toàn bộ điểm số của ả lập tức bị xóa, chuyển sang cho Bạch Nguyệt.
Dù sao thì điểm của ả cũng không còn nhiều, có lẽ nếu tham gia trận đấu tiếp theo, ả sẽ kiếm lại được.
Chiến thắng đến quá dễ dàng.