Hắn vừa đi, các đệ tử ngoại môn vây xung quanh không dám ở lại lâu, cùng nhau giải tán.
Một đệ tử ngoại môn thấy vậy, không đành lòng nhắc nhở bọn họ: “A Tế sư huynh với vị cô nương này mau tìm một nơi trốn đi một thời gian, Vô Thượng Thiên Tôn còn đang bế quan, Kỳ Vân trưởng lão tính toán chi li, nhất định sẽ không tha cho các ngươi.”
“Phương sư huynh, đa tạ.” Tạ Vô Tế trịnh trọng gật đầu, lúc này hắn bị thương đã là nỏ mạnh hết đà, hiện tại chỉ có thể quay lại Vân Phong Các của sư tôn xử lý miệng vết thương.
Tạ Vô Tế nhìn về phía Dư Quả Quả, nữ tử trước mắt thay hắn chắn hai kiếm, về tình về lý đều không thể bỏ mặc nàng: “Cô nương, mời cô theo ta về Vân Phong các trước .”
“Được, nhưng đừng gọi ta là cô nương, tên của ta là Dư Quả Quả, ngươi có thể gọi ta là Quả Quả" Dư Quả Quả vốn tính toán để đi theo hắn, giờ nghe hắn nói vậy lại càng hợp ý nàng.
Dưới sự trợ giúp của Phương sư huynh, ba người cưỡi tiên hạc trở về Thanh Vân Tông, hướng phía bắc Vân Phong Các.
Chờ tới khi trở lại Vân Phong Các, Tạ Vô Tế vì bị thương nặng hôn mê bất tỉnh, Dư Quả Quả dùng hết sức bình sinh đưa hắn lên trên giường.
Người hầu trong phủ giúp hắn rửa sạch, băng bó miệng vết thương, còn thay cho hắn bộ y phục liền rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Dư Quả Quả. Nàng chống cằm nhìn dung nhan của người đang nằm hôn mê trên giường, cảm khái nói: “nam chủ trong cuốn bản mệnh thật không hổ là một mỹ nam thê thảm, càng đẹp lại càng thảm!”
Nàng ở trên trời chính là một tiểu nồi tinh phụng sự dưới trướng của Cửu Thiên Gia, trải qua chín chín tám mươi mốt đạo lôi kiếp vẫn không thể thành thần, sư phụ Cửu Vương Gia cho rằng nàng cần hạ phàm rèn luyện.
Sư phụ mượn Tư mệnh tinh quân một cuốn sổ cho nàng xem, căn cứ vào những gì nàng nhớ, nam chủ Thẩm Vân Tễ là một người ôn nhuận như ngọc, tu vi cực cao, là hi vọng của toàn bộ tu chân giới, đáng tiếc khi còn trẻ ở tông môn trải qua muôn ngàn trắc trở, toàn thân đều mang trọng thương. Vai ác Tạ Vô Tế lai lịch bất minh, hành sự tàn nhẫn, sau một trận chiến, vết thương của nam chủ tái phát, cùng hắn đồng quy vô tận. Mà nhiệm vụ của nàng chính là bảo vệ tốt thân thể ngàn vàng của nam chủ khi còn trẻ, không để hắn phải chịu khổ.
Trước khi hạ phàm, sư phụ luôn dặn dò nàng nếu gặp được vai ác Tạ Vô Tế, nhất định phải cao chạy xa bay, nếu sự việc bất trắc xảy ra, có thể dùng bản thể nồi tinh liên hệ với ông.
Nhưng ai biết nàng gặp phải vận may gì, vừa mới hạ phàm liền gặp được “Thẩm Vân Tễ”, giờ nàng không cần tìm hắn, chỉ cần bảo vệ hắn thật tốt.
Nghĩ như vậy Dư Quả Quả cười cười, hàng mi cong cong, vận khí của tiểu nồi tinh như nàng cũng không quá kém.
Nơi khác, Hồ Hoắc chật vật tới gặp Vân Kỳ trưởng lão, hắn đang cùng hai vị sư huynh tu vi Kim Đan trung kỳ đến Vân Phong Các, chuẩn bị cưỡi tiên hạc đi bắt Tạ Vô Tế và Dư Quả Quả thì gặp một người.
“Sư đệ, đệ đang muốn đi đâu?” người vừa đến mặc một bộ trường bào màu trắng, khóe môi hơi gợi lên, đôi mắt màu hổ phách ôn hòa liếc nhìn Hồ Hoắc.
“Bẩm đại sư huynh.” Hai mắt Hồ Hoắc sáng lên, hắn chắp tay hành lễ, “Tiểu đệ nhận được lệnh bắt giữ A Tế sư đệ.”
“Kia có phải vị đệ tử bị Kỳ Vân trưởng lão hạ lệnh hủy linh căn không? Vì sao muốn bắt hắn.”
“Có người cứu hắn, trưởng lão tức giận, bảo ta dẫn người bắt hắn tới Chấp Pháp Đường.” Đại Sư huynh là đệ tử nội môn có tu vi cao nhất đạt đến mức Nguyên Anh, Hồ Hoắc đối với hắn mười phần tôn kính, kiên nhẫn trả lời.
Đại sư huynh nghe xong, cầm lấy sắc lệnh trong tay Hồ Hoắc một cách tự nhiên, ngữ khí ôn nhu lại không cho người khác có cơ hội cự tuyệt, "Để ta đi cùng đệ, chúng ta đi thôi,’
Hắn muốn đến xem người gánh vác số mệnh đen đủi thay hắn ở kiếp này là ai cũng như người đứng ra che chở cho hắn?
Thật là hâm mộ!
“Đa tạ đại sư huynh!” Hồ Hoắc vui vẻ, nếu là đại sư huynh ra tay, Tạ Vô Tế bọn họ sẽ hết đường trốn thoát.
“Quý Vân sư huynh?” hai vị sư huynh Kim đan bên cạnh đối với việc này cơ hồ rất kinh ngạc, là đại đệ tử của tông môn, đại sư huynh tuy là một người khiên tốn dễ nói chuyện nhưng tuyệt nhiên không phải là người thích xen vào chuyện của người khác