Sau Khi Nhận Sai Nam Chính Ta Đảo Ngược Kiếp

Chương 4:

Sắc mặt Quý Vân dịu lại, nhìn mấy người trước mắt gật đầu: “Thiên giai đan dược bị mất trộm, sự việc dần trở nên nghiêm trọng, ta thân là đệ tử tông môn nên cùng các ngươi gánh vác.”

“Đa tạ Quý Vân sư huynh.” Hai người cảm kích cúi người.

“vậy hiện tại người chúng ta cần tìm đang ở nơi nào?” Quý Vân hỏi.

“Mới vừa rồi ở sau núi của tông môn, A Tế bị thương nặng chắc hẳn hẳn chưa đi được bao xa.”

Hồ Hoắc vừa dứt lời, bóng trắng trước mắt chợt lóe, vạt áo bay tán loạn, Quý Vân đã ngự kiếm bay về phía sau núi.

Mấy người phía sau cực kỳ hâm mộ, tu vi một khi đạt tới nguyên anh không cần phải cưỡi tiên hạc, có thể tùy ý ngự kiếm bay đến bất cứ nơi nào.

Chờ lúc Quý Vân tới sau núi đã không thấy người đâu, đá vụn trên mặt đất lưu lại vết máu , hắn ngồi xổm xuống, quẹt xuống vết máu bên dưới, để sát vào mũi ngửi.

Quý Vân lấy thần thức cảm nhận khu vực xung quanh, không thấy hơi thở Tạ Vô Tế, hắn bèn dừng lại, nhíu mày suy nghĩ sâu xa, “Chẳng lẽ hắn đã rời Thanh Vân Tông.”

“Không, không đúng.” Hắn bay lên không, dồn thần thức về phía xa hơn dò xét, cuối cùng cũng cảm nhận huyết tinh chi khí trên người Tạ Vô Tế, “Thì ra hắn trở về nơi đó.”

Dứt lời, hắn bay nhanh về phía bắc Thanh Vân Tông.

Nội môn Thanh Vân Tông được chia thành các phòng, đứng đầu là chưởng môn cùng các đại tông môn trưởng lão, các đệ tử nội môn tùy thuộc vào trưởng môn mà được phân ở ngọn núi nào, trừ bỏ mỗi năm tuyển nhận mười người, còn có những trưởng lão trực tiếp thu nhận đệ tử truyền môn, Tạ Vô Tế chính là đệ tử truyền môn dưới trướng Vô Thượng Thiên Tôn, Vân Phong Các là nơi ở của Vô Thượng Tiên Tôn, ngọn núi phía Bắc cao nhất của Thanh Vân Tông.

Thời điểm Quý Vân tiến vào, Dư Quả Quả còn ở bên cạnh chăm sóc Tạ Vô Tế đang hôn mê bất tỉnh, nàng nhận thấy có hơi thở của người lạ, cả người chấn động, đi tới cửa, chăm chú nhìn người vừa tới.

Dư Quả Quả cảm nhận được trên người hắn khí tức cường đại, khác hẳn Hồ Hoắc, liền đạp thẳng cửa, mắt hạnh tràn ngập đề phòng, lên tiếng chất vấn: “Ngươi là ai? Ngươi cũng tới để bắt A Tế sao?”

Quý Vân thu hồi khí tức, tiến lên hai bước, mặt mày nhu hòa nói: “Cô nương không cần khẩn trương, đại danh của ta là Quý Vân, là đại sư huynh của A Tế, ta sẽ không thương tổn hắn.”

Dư Quả Quả bán tín bán nghi mà nhìn hắn, dưới chân lại không chịu bước nửa bước, thấy hắn tới gần, nàng như tiểu dã thú, vươn móng vuốt sắc bén: “Ta, ta dựa vào cái gì mà tin ngươi.”

Hắn bỗng dừng lại, môi mỏng khẽ cong lên: “Theo ta được biết, A Tế sư đệ giờ phút này toàn thân bị thương nặng, nếu ngươi tin ta, ta có thể trị thương cho hắn.”

Thấy thái độ hắn chân thành, Dư Quả Quả chần chờ, hơn nữa Tạ Vô Tế đang hôn mê, nàng cũng không có thuật chữa trị, tình hình trước mắt quả là cấp bách: “Những lời ngươi nói đều là sự thực? Sẽ không gạt ta?’

Tièu nồi tinh rối rắm, cái người phàm nhân tự xưng là đại sư huynh trước mắt lớn lên cũng thật thuận mắt, nàng có thể tin tưởng hắn sao?

Quý Vân giơ tay trong chớp mắt trong bàn tay hắn đã hóa thành một bùa chú chữa lành sau đó từ từ đưa đến bên cạnh Dư Quả Quả.

Dư Quả Quả cảm nhận được trong đó ẩn chứa sức mạnh, hai mắt tỏa sáng,: “Kia, kia đại sư huynh, ngươi mau tiến lại nhìn hắn chút.”

Hai người bước vào nhà, Quý Vân lấy thần thức tra xét toàn thân Tạ Vô Tế, phát hiện linh căn hắn vẫn còn, khóe miệng khẽ gợi lên một mạt ý vị không rõ, cười nói: “Cô nương yên tâm, sư đệ chỉ là bị thương ngoài da, lại mất máu quá nhiều nên mới kiệt sức ngất đi.”

Hắn liền dùng thuật pháp, chữa trị ngoại thương cho Tạ Vô Tế, sau đó đút cho hắn một viên Hồi Linh Đản rồi đánh thức người đang hôn mê bất tỉnh trên giường.

Lông mi Tạ Vô Tế run rẩy, hai mắt từ từ mở ra, nhìn thấy Quý Vân bên cạnh mười phần ngạc nhiên, hắn ngồi dậy dựa đầu vào thành giường: “Bái kiến đại sư huynh.”

Chẳng những vết thương trên người Tạ Vô Tế khép lại, mà hắn còn tỉnh ngay, Dư Quả Quả hoàn toàn buông lỏng cảnh giác đối với Quý Vân, nàng vui mừng nhảy đến mép giường: “A Tế, ngươi tỉnh rồi .”

“Ừm.” Tạ Vô Tế thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, trấn an cười cười, lại nhìn sang Quý Vân, vẻ mặt kinh ngạc: "Đại sư huynh đến đây là có việc ?”

Quý Vân từ trong lòng lấy ra quyển sắc lệnh kia đưa cho hắn, ngữ điệu ôn thuận: “Kỳ Vân trưởng lão có lệnh, gọi ngươi đến chấp pháp đường,”