Sau Khi Nhận Sai Nam Chính Ta Đảo Ngược Kiếp

Chương 2:

Hắn cuộn tròn thân thể, không rên một tiếng, trước sau tựa như một con sói cô độc bướng bỉnh, cùng với không cam lòng.

Hồ Hoắc thấy dáng vẻ này, trong mắt hắn thoáng mất kiên nhẫn, hắn đem mũi kiếm từ bên hông chĩa thẳng trước bụng thiếu niên, quát to hỏi: “ A Tế sư đệ, ngươi còn không thừa nhận mình đã ăn trộm thư mạch đan dược của Vân trưởng lão? Thư mạch đan được coi là thiên giai đan dược, chỉ tông sư luyện đan mới có thể luyện ra, cho dù Thanh Vân Tông cường thịnh, thiên giai đan dược cũng không thấy nhiều.

Lông mi Tạ Vô Tế run rẩy, mí mắt buông xuống không nói gì, đệ tử vây xem thấy vậy khe khẽ nói nhỏ, thỉnh thoảng có tiếng nói cười vui vẻ thoát ra.

Vẻ ngoan độc trên mặt Hồ Hoắc không che đậy được, cười nói: “Ngươi một tên tạp chủng ma giới có thể tiến vào nội môn Thanh Vân Tông tu luyện, vốn là xem trọng mặt mũi sư tôn đang bế quan, mà nay ngươi lại dám ăn trộm thiên giai đan dược, còn không thừa nhận! Hừ, Kỳ vân trưởng lão bảo ta hủy linh căn đã là quá mức khai ân đối với ngươi!

Từ xưa chính tà không đội trời chung, ma tu, hay những kẻ mang ma chủng đối với tu chân giới đều chướng tai gia mắt, ở trong mắt bọn họ, những kẻ này xứng đáng thiên đao vạn mã. Tạ Vô Tế sinh ra đã mang ma chủng, từ nhỏ bị ba mẹ vứt bỏ. Cả người hắn tuy không mang ma khí nhưng cũng không có người nguyện ý nuôi hắn, lưu lạc đến mười tuổi mới được Tiên tôn nhặt về Thanh Vân Tông, thu nhận làm đệ tử truyền thân, tiến vào nội môn Thanh Vân Tông.

Nhưng hắn tu luyện nhiều năm cũng không có tiến bộ gì, làm nhiều kẻ không phục.

Dư Quả Quả lặng yên lẫn vào trong đám đông bỗng nghe thấy ba chữ “Hủy linh căn.”

Dư Quả Quả hoang mang, phàm giới đối với việc hủy linh căn là chuyện thường xuyên xảy ra?

Trong sổ mệnh bộ viết người bị hủy linh căn chính là nam chủ Thẩm Vân Tễ. Nàng nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt dừng lại trên người thiếu niên mặc hắc y.

Là một cái nồi tinh, nàng đối với vẻ đẹp chỉ có khái niệm mơ hồ. So với mọi người chung quanh, nàng cảm thấy thiếu niên trước mặt thoạt nhìn thuận mắt nhất, đôi mắt hắn thâm thúy, cả người lộ ra vẻ cô độc, chỉ là so với mọi người hắn gầy yếu hơn rất nhiều, rất giống bộ dáng không được ăn no.

Hồ Hoắc giơ kiếm định đâm kẻ trước mắt, các nữ đệ tử trong đám người ai nấy đều che mắt lại, không dám nhìn.

Tạ Vô Tế cắn chặt răng, Hồ Hoắc không đâm trúng, trước mặt mọi người bị mất hết mặt mũi, càng xuống tay tàn nhẫn. Sau vài lần xuống tay không thương tiếc, toàn thân Tạ Vô Tế toàn là thương tích vô lực phản kháng, cuối cùng cẳng chân hắn bị đâm một nhát, nửa quỳ nửa đứng trên mặt đất.

Sau vài lần giãy dụa, Tạ Vô Tế không thể đứng lên, hắn gục đầu xuống, nội tâm dần dần tuyệt vọng, chẳng lẽ bởi vì hắn là ma chủng nên không thể tu tiên? Ngón tay thon dài khảm sâu xuống mặt đất, con ngươi hiện lên tia máu, sư tôn... đệ tử bất hiếu, chỉ có thể...

Dư Quả Quả sửng sốt, thiếu niên này được mọi người gọi là “A Tễ”, tên hắn có một chữ Tễ, bộ dáng lại thuận mắt nhất, chẳng lẽ hắn là...

Chẳng lẽ người trước mắt nàng chính là nam chủ có số phận thê thảm nhất Thẩm Vân Tễ?

Trong lòng nàng kích động, lập tức hành động, vọt qua che chắn trước người Tạ Vô Tế, mũi kiếm chạm đến trên người Dư Quả Quả bèn dừng lại. Thân kiếm phát ra tiếng “xoẹt xoẹt rất nhỏ, không người phát hiện, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Dư Quả Quả.

Đôi mắt phiếm hồng của Tạ Vô Tế cũng nhìn phía người thiếu nữ che trước người mình, trong mắt hiện lên vẻ tìm tòi nghiên cứu cùng hoang mang, trên người nàng thế nhưng không có linh lực dao động!

Nàng là ai?

Nàng thật lợi hại khi chặn được một kiếm của Hoắc Sư Huynh!

Ta cảm thấy nàng còn đẹp hơn nhị tỷ!

Nàng là đệ tử phái nào? Các ngươi đã gặp qua chưa?

Đệ tử ngoại môn nghị luận sôi nổi, Hồ Hoắc trừng mắt nhìn Dư Quả Quả, ngữ khí hung ác hỏi: “Dã nha đầu ngươi từ đâu tới?”

Dư Quả Quả bất chấp mọi người suy nghĩ về mình, nàng đem lời dặn của sư phụ :"Tuyệt đối không được phô trương thanh thế." vứt ra sau đầu. Trong mắt nàng lúc này, chỉ có “nam chủ đáng thương”, nàng dìu Tạ Vô Tế đứng dậy, để hắn đứng phía sau, vỗ vỗ bộ ngực kiêu ngạo mà nói: “Đừng sợ, hắn chém ngươi mấy đao, ta giúp ngươi đỡ mấy đao.”

Vạn vật trên thế gian này ở trong miệng Cửu Thái Gia đều là cặn bã!

Tạ Vô Tế nhấp môi nói lời cảm ơn, tia máu trong mắt thu lại, đánh giá thiếu nữ trước mắt, nàng mắt ngọc mày ngài, da trắng như tuyết, mịn màng như ngọc, vô cùng xinh đẹp.

Mi mắt Dư Quả Quả cong cong, nói với vẻ đương nhiên: “Không cần khách khí, không cần khách khí, ta đến bảo vệ ngươi.”

“Bảo vệ, ta?” Khuôn mặt Tạ Vô Tế lãnh đạm, có người nói với hắn muốn bảo vệ hắn?

Dư Quả Quả gật gật đầu, vẻ mặt linh động.

Bị hai người xem thường, Hồ Hoắc càng giận dữ, một phát bổ tới.

Ánh mắt Tạ Vô Tế sắc bén, cả người phòng bị, theo bản năng bảo vệ Dư Quả Quả phía sau.

Tính tình Dư Quả Quả trẻ con, con ngươi thoáng chốc tràn đầy tức giận, nàng xoay người một tay bắt được thân kiếm, hơi dùng sức, linh kiếm phút chốc vỡ thành vài mảnh.

“Kiếm, gãy?” Ánh mắt Hồ hoắc dại ra mà nhìn bội kiếm vỡ vụn. Hắn không ngừng vào sinh ra tử mới được sư tôn ban cho một thanh huyền giai linh kiếm.

Tuy không bằng thiên giai linh kiếm nhưng cũng chém bùn như chém sắt. Hiện tại bị một nữ tử nhìn qua không có chút linh lực chặt đứt?

Trong lúc nhất thời, toàn bộ sau núi như rơi vào trạng thái tĩnh lặng, không ai nói chuyện.

Chúng đệ tử nhìn về phía Dư Quả Quả, ánh mắt kinh diễm hồi nãy chuyển sang hoảng sợ, nàng đến cùng là người nơi nào?

“Ngươi muốn đi tìm cái chết ?” Sau khi phản ứng lại, Hồ Hoắc giơ tay niệm chú, liều mạng đánh tới Dư Quả Quả.

“Sư huynh...Thôi bỏ đi.” Đám đồng môn bên người kéo tay hắn, nhẹ giọng khuyên: “Nữ tử này có điểm quỷ dị, Huyền giai linh kiếm đều có thể bẻ gãy, chúng ta không phải đối thủ của nàng.”

“Các người chờ ở đây! Ta phải đi bẩm báo trưởng lão.”

Hồ Hoắc không cam lòng nhìn hai người trước mắt, nhặt lại mảnh kiếm vỡ, nói lời tàn nhẫn rồi theo đệ tử đồng môn nhanh chóng rời đi.