Tái Sinh HE Cùng Đối Thủ Của Tra Nam

Chương 47

Cận Văn Tu nhìn cậu, không có chút ngạc nhiên, khóe miệng vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt thường thấy, đôi mắt đen sâu thẳm không hề mang theo chút hơi ấm nào.

“...Xem ra ngài không có chuyện gì, tôi xin phép rời đi trước.” Sơ Bạch thử nói, khi thấy đối phương vẫn không có động tĩnh gì.

“Tôi thì không.” Cận Văn Tu nhận ra sự dò xét của cậu, khẽ cười, “Nhưng có lẽ cậu sẽ cần đấy.”

Nói xong, hắn đưa ra bàn tay đầy những hình xăm, trong lòng bàn tay có hai viên thuốc đang nằm yên lặng.

“Anh biết tôi đã trúng phải loại thuốc gì?” Sơ Bạch hỏi.

Cận Văn Tu khẽ nhướng mày, không trả lời, chỉ dùng đôi mắt khinh miệt mà liếc nhìn cậu.

Sơ Bạch lùi lại một bước, không tỏ vẻ gì, cậu nửa dựa vào thân cây, cố gắng chống đỡ thân thể đang dần yếu ớt của mình.

“Điều kiện của anh là gì?” Cậu hỏi, vì trên đời này chẳng có bữa ăn nào là miễn phí, việc Cận Văn Tu sẵn lòng giúp cậu chắc chắn phải có lý do.

“Cậu đã cho tôi rồi.” Câu trả lời thẳng thừng của Cận Văn Tu khiến Sơ Bạch vô cùng ngạc nhiên.

Trong lúc cậu vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa câu nói, Cận Văn Tu bất ngờ tiến thêm một bước, lập tức ép cậu vào thân cây.

Cận Văn Tu không cao hơn Sơ Bạch là bao, chỉ nhỉnh hơn một chút, nhưng vì Sơ Bạch đang yếu ớt dựa vào thân cây, nên hắn có thể dễ dàng bao vây cậu giữa cây và cơ thể hắn.

“Cận Vực chủ, ý...”

Lời chưa kịp nói hết, Sơ Bạch đã bị đối phương giữ chặt lấy cằm, và hai viên thuốc được ngón tay cái ấm áp của hắn nhét vào miệng cậu.

Hai viên thuốc dễ dàng trượt vào khoang miệng ngay khi Sơ Bạch vừa mở lời. Ngón tay cái nóng rực và mạnh mẽ của Cận Văn Tu khẽ ấn vào đôi môi cậu, đôi mắt đen sâu thẳm của hắn lặng lẽ nhìn chăm chú vào cậu. Nhiệt độ giữa hai người như dần tăng lên, hơi thở của cả hai quyện vào nhau trong không gian ngột ngạt.

“Đơn giản thôi, tôi thích nhìn những tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ.” Cận Văn Tu mỉm cười nói, nhưng nụ cười của hắn không giống người thường, mang theo cái lạnh lẽo, đầy sát khí như thể đã bò ra từ chiến trường, khiến sống lưng Sơ Bạch lạnh buốt.

“Và cậu đã cho tôi thấy rồi.”

Ngón tay của Cận Văn Tu khẽ lướt qua cằm của Sơ Bạch, rồi từ từ thu về.

Khi Sơ Bạch vẫn chưa kịp lấy lại bình tĩnh, thì ‘pằng!’ một tiếng vang lên từ bụi cỏ bên trái, âm thanh sắc bén vang vọng.

“Vực chủ mà lại phải núp trong bóng tối nhìn trộm, đúng là mất mặt thật.” Cận Văn Tu cười khẩy, nhướng mày, chậm rãi rút tay về.

Chuyện gì thế?

Thuốc giải tác dụng chậm, đầu óc của Sơ Bạch vẫn còn hơi mơ hồ. Cậu khẽ đưa tay lên đỡ trán, muốn tiến về phía bụi cỏ, nhưng lại bị Cận Văn Tu giữ lại.

“?”

Sơ Bạch quay đầu, đôi mắt vẫn còn vương chút mờ mịt, nhẹ nhàng nhíu mày nhìn Cận Văn Tu.

“Chỉ là máy giám sát thôi, đừng bận tâm.”

Sơ Bạch khựng lại, không bước tiếp.

Cận Văn Tu tiến lại gần, mái tóc đen ngắn của hắn rũ xuống, đầu hơi cúi khiến bóng tối bao phủ khuôn mặt, che khuất cả chút ánh sáng yếu ớt của mặt trăng. Hắn đưa một ngón tay lên môi, khẽ nói: “Nếu lỡ va phải mảnh vỡ mà bị thương thì không hay đâu.”

“Giờ thì, chờ họ đến.”