“Cảnh Lan muốn gặp tôi có việc gì?” Sở Bạch hỏi, giọng nói trong không khí lạnh của đêm tối càng trở nên lạnh lùng.
“Thuộc hạ không rõ.” Người hầu đáp lại bằng giọng trầm đυ.c.
“Thế thì thôi.” Sơ Bạch nói rồi quay người định rời đi. Người hầu có vẻ không ngờ rằng cậu lại quyết đoán như vậy, liền vội đưa tay ra để giữ cậu lại, nhưng Sơ Bạch khẽ nghiêng người và tránh thoát một cách dễ dàng.
“Là Đồng Sanh bảo ngươi đến đây.” Sơ Bạch lạnh lùng nhìn người hầu vừa lộ ra ý đồ, nói thẳng không vòng vo.
Ngay từ khi bước vào đây, cậu đã cảm thấy có điều không đúng.
Người hầu cứng đờ người trong giây lát, nhưng ngay sau đó đột ngột đẩy Sơ Bạch ra, quay người bỏ chạy ra phía sau một gốc cây.
Sơ Bạch biết mình đã đoán đúng. Khi cậu chuẩn bị đuổi theo, thì một luồng nóng rực bỗng tràn lên cơ thể!
Cảm giác bức bối này đến nhanh như vũ bão, ngay lập tức khiến chân tay cậu mềm nhũn.
Sơ Bạch lảo đảo vài bước, vội vịn vào một thân cây gần đó, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán.
Cậu cúi đầu xuống, lập tức nhận ra rằng người hầu đã hạ thuốc mình.
Nhiệt độ trên từng phần da thịt của cậu tăng lên nhanh chóng, khiến làn da trắng ngần dần ửng lên một sắc đỏ nhàn nhạt. Sơ Bạch hít sâu, cố gắng kìm nén sự bức bối trong cơ thể, vịn chặt vào thân cây, từng bước từng bước cố gắng quay trở lại.
Rõ ràng, Đồng Sanh hạ loại thuốc này nhằm tạo ra một cảnh tượng mờ ám giữa cậu và người khác.
Sơ Bạch nghiến nhẹ răng, áp chế sự nóng bức bên trong, nhưng ánh mắt ngẩng lên vẫn giữ được sự tỉnh táo như trước.
Nếu chỉ cần bị vướng vào cảnh mờ ám mà Cảnh Lan có thể thả cậu đi, thì điều đó có thể chấp nhận được. Nhưng cậu biết rõ rằng, Cảnh Lan giờ đây chỉ muốn nhốt cậu lại, như nhốt một con thú cưng.
Vì vậy, để Cảnh Lan hiểu lầm không chỉ không giúp cậu rời đi, mà còn khiến cậu mất đi chút tự do còn sót lại.
Sơ Bạch cố gắng mò mẫm để tìm chỗ ẩn sau một gốc cây, nhưng lúc này hành động của cậu đã trở nên chậm chạp, chưa kịp trốn đi thì đã nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau.
‘Cộp cộp’...‘Cộp.’
Âm thanh như tiếng đế giày da đập trên đá, rõ ràng và từng bước áp sát.
Chẳng mấy chốc, âm thanh ấy dừng ngay sau lưng cậu, bóng người trải dài dưới ánh trăng, bao trùm cả thân hình Sơ Bạch đang tựa vào thân cây.
Rất gần, rất gần.
Sơ Bạch ngừng lại, sau một khoảnh khắc im lặng, cậu chậm rãi quay người lại. Ngay khi nhìn thấy người đứng trước mặt mình, trong cậu có chút ngạc nhiên nhưng dường như cũng đã lường trước được.
“Cận Vực chủ.” Cậu cất tiếng.
Giọng nói vốn lạnh lùng của Sơ Bạch lúc này lại mang theo hơi thở gấp gáp, kết hợp với vẻ ngoài cuốn hút dưới ánh trăng càng làm cho âm thanh trở nên đầy mê hoặc.
Mái tóc mềm mại màu trắng rũ xuống, vài sợi dính vào khuôn mặt vì mồ hôi, đôi mắt hơi xếch khép hờ, trông như một con cáo lười biếng nhưng lại đầy quyến rũ, cùng với nốt ruồi lệ nơi khóe mắt càng tô điểm thêm vẻ gợi cảm tự nhiên.
Một người luôn tỏ ra vô cầu, lãnh đạm như Sơ Bạch khi tỉnh táo, hóa ra khi trúng phải loại thuốc này lại biến thành một dáng vẻ hoàn toàn khác biệt.