Sơ Bạch bình thản trở về phòng, sau khi đóng cửa lại, mọi tiếng ồn bên ngoài lập tức bị ngăn cách.
Cậu bước đến bàn, lấy ra một cây bút và bắt đầu phác thảo cấu trúc của hòn đảo.
Cậu hoàn toàn không ngạc nhiên khi biết mình sắp bị giam cầm. Việc "ba người chung sống" thật nực cười, không bao giờ có thể xảy ra với cậu, dù có giả vờ đồng thuận đi chăng nữa, cậu cũng không muốn dính vào.
Huống chi, Đồng Sanh đưa ra đề nghị này hoàn toàn không phải với ý định chân thành.
Nếu điều đó thành hiện thực, Đồng Sanh chắc chắn sẽ tìm mọi cách để lợi dụng Cảnh Lan hòng đối phó với cậu.
Sơ Bạch ngồi trước bàn rất lâu, nắm chặt cây bút, cẩn thận khoanh một vòng tròn đỏ trên bản đồ ở một vị trí nhất định.
Kế hoạch lần sau sẽ được thực hiện vào ba ngày nữa, khi tiệc chào đón kết thúc hoàn toàn và khách khứa rời đi.
Sau lần bỏ trốn trước, Cảnh Lan chắc chắn sẽ cảnh giác hơn, nhưng cơ hội này vẫn rất tốt, cậu nhất định phải thử.
Sau khi dành cả buổi chiều để sắp xếp lại mọi thứ, Sơ Bạch đốt hết những tờ giấy vừa vẽ. Cậu ném đống tro tàn vào thùng rác, nhìn chằm chằm vào những vụn giấy lẫn trong đó rồi nhắm mắt lại đầy mệt mỏi.
Từ lúc Đồng Sanh xuất hiện đến nay đã có quá nhiều điểm đáng ngờ, nhưng Cảnh Lan không phải không nhận ra, chỉ là hắn chẳng bận tâm.
Hắn không quan tâm đến mâu thuẫn giữa Sơ Bạch và Đồng Sanh. Điều hắn quan tâm duy nhất là liệu hắn có thể chiếm hữu cả hai hay không. Vậy nên, cho dù Sơ Bạch có “ngoan ngoãn” đến mấy, cậu cũng không thể nhận được sự thật mà mình mong muốn.
Sau khi dọn dẹp xong, Sơ Bạch mệt mỏi cởi bỏ quần áo, tiện tay treo lên lưng ghế.
Cậu cảm thấy có chút mệt mỏi.
Những ngày qua, Sơ Bạch đã nhanh chóng chấp nhận sự thật rằng mối tình nhiều năm của mình đã tan vỡ, rằng cậu chỉ là một người thay thế. Cậu cũng nhanh chóng đối mặt với bản chất thực sự của Cảnh Lan, chịu đựng cảnh tượng mọi ảo tưởng xung quanh mình sụp đổ.
Thậm chí, cậu còn phải tìm cách thoát khỏi nơi mà Cảnh Lan có thể kiểm soát tất cả, điều này đã tạo ra áp lực rất lớn đối với cậu.
Sơ Bạch sắp xếp lại mọi thứ để chuẩn bị nghỉ ngơi, dưỡng sức cho kế hoạch rời đi sau ba ngày nữa. Tuy nhiên, chỉ vừa nằm xuống được một lúc, thì cửa phòng đã bị gõ.
“Vực chủ mời ngài đến hậu hoa viên để bàn chuyện.”
Sơ Bạch khoác áo choàng ngủ rồi mở cửa. Người đứng trước cửa là một người hầu đã theo Cảnh Lan nhiều năm.
Người hầu cúi đầu thấp, mái tóc phía trước che khuất gần hết đôi mắt, để lại một cái bóng mờ tối trên gương mặt.
“...Chờ tôi chút.” Sơ Bạch im lặng trong giây lát, sau đó trở lại phòng thay đồ rồi đi theo người hầu ra ngoài.
Hậu hoa viên mà Cảnh Lan nhắc đến thường là khu vườn nhỏ phía sau cung điện họ đang ở, nhưng lần này, người hầu lại dẫn cậu đi về phía hậu hoa viên của cung điện trung tâm. Sau khi đi qua con đường lát sỏi bên ngoài, từ xa đã có thể nhìn thấy một đình nhỏ.
“Ngài cứ tiến vào, Vực chủ đang đợi ngài ở đó.” Người hầu dừng bước, nghiêng người nhường đường cho cậu.
Tuy nhiên, Sơ Bạch vẫn đứng yên, lặng lẽ nhìn về phía xa, nơi đình nhỏ mờ mờ trong màn đêm tối tăm, không rõ ràng.
Lờ mờ, có một bóng người.