Tái Sinh HE Cùng Đối Thủ Của Tra Nam

Chương 48

Trên đảo Trung Tâm, đêm về có chút gió nhẹ, mang theo hơi lạnh nhè nhẹ.

Toàn thân Sơ Bạch nóng bừng, không có dấu hiệu nào thuyên giảm. Cậu nhíu mày nhìn người trước mặt, chỉ đến lúc này mới tạm thời nhìn rõ hơn.

Cậu lùi lại một bước, tránh xa hơi thở đầy áp lực của Cận Văn Tu khi hắn tiến lại gần, rồi dựa người vào thân cây để tựa vào.

Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân vang lên như báo hiệu điều sắp xảy ra.

Cảnh Lan xuất hiện cùng với Đồng Sanh. Ngay khi nhìn thấy Cận Văn Tu, Đồng Sanh theo phản xạ lùi lại một bước. Nhận ra hành động của mình, cậu ta liền giả vờ tỏ ra sợ hãi, núp sau lưng Cảnh Lan.

Hành động này đương nhiên thu hút sự chú ý của Cảnh Lan. Hắn khẽ kéo Đồng Sanh về phía sau mình, rồi cười lạnh: “Cận Vực chủ dám lén lút gặp riêng người của tôi mà chẳng chút e dè nhỉ.”

Khi nói đến từ “gặp riêng”, Cảnh Lan gần như nghiến răng nghiến lợi.

Cận Văn Tu không mảy may phản ứng, chỉ nhếch mép cười khẩy, liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới, rồi từ từ tiến lên phía trước.

Tiếng giày da dày của hắn chạm nhẹ trên nền đất, nhưng âm thanh trong trẻo của những phụ kiện kim loại trên áo vang lên trong không gian yên tĩnh của đêm đen càng thêm rõ ràng.

“Linh Cùng tinh vực mà nằm trong tay của Cảnh Vực chủ, quả thật khiến người ta phải lo ngại.” Cận Văn Tu dừng lại trước mặt họ, ánh mắt lười nhác, cất giọng nhấn nhá từng chữ.

Ánh mắt Cảnh Lan trở nên lạnh lẽo, nhưng trước khi hắn kịp lên tiếng, Cận Văn Tu đã giơ ngón trỏ lên, ra hiệu im lặng: “Thay vì nói những lời nực cười về việc tôi gặp riêng người của anh, chẳng phải anh nên xem lại tình trạng của cậu ta hơn sao?”

Khóe môi hắn vẫn giữ nguyên nụ cười, mang theo chút khinh miệt ngấm ngầm.

Mặc dù rất ghét thái độ này của Cận Văn Tu, nhưng Cảnh Lan cũng không thể bỏ qua hàm ý trong lời hắn nói.

Khi nhìn kỹ lại Sơ Bạch, ánh mắt của Cảnh Lan hiện rõ sự dò xét, và hắn quả thực nhận ra điều gì đó bất thường.

Tính cách của Sơ Bạch vốn luôn có chút cứng đầu và chịu đựng. Khi tập luyện đến mệt mỏi, cậu cũng không bao giờ than vãn. Ngay cả khi bị thương, lưỡi dao đâm sâu vào da thịt, cậu cũng chỉ lặng lẽ chịu đựng, khi đau đớn lắm thì cũng chỉ nhắm mắt lại, khẽ cau mày, để mặc cho mồ hôi lăn từng giọt.

Giống như lúc này.

Sơ Bạch nhẹ nhàng dựa vào thân cây, cổ và má dần hiện lên những vệt đỏ ửng. Đôi mắt cậu khép hờ, ánh nhìn có phần lơ đãng, mờ mịt. Những giọt mồ hôi theo hàng mi lăn xuống từng giọt một.

Cậu thở khẽ, hơi thở nóng bỏng như thể có thể nhìn thấy lớp sương mỏng mờ trong không khí.

Cảnh Lan cảm thấy tim mình thắt lại, hắn vội vàng tiến lên, nắm lấy tay Sơ Bạch. Nhiệt độ trên cơ thể cậu nóng đến mức tưởng chừng như có thể làm bỏng da.

“Ai đã hạ thuốc em?” Gương mặt Cảnh Lan ngay lập tức trở nên lạnh lẽo.

Sơ Bạch ngước lên nhìn hắn, tác dụng của thuốc giải bắt đầu phát huy, tầm nhìn mờ mịt dần trở nên rõ ràng hơn, ít nhất cậu có thể thấy rõ vẻ lo lắng trên gương mặt Cảnh Lan.

“Người hầu bên cạnh anh, Minh Phùng.” Cậu chậm rãi nói từng chữ một cách khó khăn, ánh mắt vẫn còn chút tối tăm, không rõ cảm xúc.

Sơ Bạch không mong đợi Cảnh Lan sẽ làm điều gì, cậu chỉ đơn giản đưa ra câu trả lời.

Nghe đến cái tên đó, Cảnh Lan khựng lại, phản ứng ngay lập tức: “Không thể nào.”

Minh Phùng đã theo bên cạnh hắn nhiều năm, không phải là thân tín nhưng vẫn trung thành, làm sao có thể trái lệnh hắn mà làm chuyện như vậy?

Trước sự chắc chắn của Cảnh Lan, Sơ Bạch không đáp lại.

Thấy cậu quay đi, không muốn nói thêm, Cảnh Lan nghiến răng, ra lệnh: “Lấy bản ghi hình giám sát tới đây!”

Ngay khi lệnh vừa dứt, một người trong bóng tối lặng lẽ rời đi. Chẳng bao lâu sau, một chiếc đĩa nhỏ giống như chiếc cúc áo được đưa đến, Cảnh Lan mở ngay bản ghi hình trước mặt mọi người.