Tái Sinh HE Cùng Đối Thủ Của Tra Nam

Chương 26

Cảnh Lan đã không còn nhớ rõ dáng vẻ của Sơ Bạch khi lần đầu tiên gặp cậu.

Khi ấy, cậu chỉ là một đứa trẻ gầy gò, co rúm lại trong đống đổ nát, nhìn thẳng vào hắn với đôi mắt vừa cảnh giác vừa lạnh nhạt. Chỉ khi hắn bế cậu lên, ánh mắt đó mới dần dần hiện lên những cảm xúc khác.

Màu trắng tinh khôi thường khiến người ta nghĩ đến băng tuyết trên tinh cầu Linh Xuyên, hoặc hồ băng vào mùa đông lạnh giá. Dù chỉ chạm nhẹ cũng có thể khiến ngón tay đông lại, như thuở đầu của Sơ Bạch.

Cậu chẳng bao giờ nói, và cũng chẳng để tâm đến mọi thứ xung quanh, dù đó là hòn đảo nhỏ, cung điện, hay bao gồm cả Cảnh Lan.

Cho đến khi một năm, hai năm, hoặc thậm chí nhiều năm sau, đôi mắt ấy dường như đã mang chút hơi ấm khi nhìn về phía Cảnh Lan, một hơi ấm chỉ dành riêng cho hắn.

Nhưng bây giờ…

Cảnh Lan bước từng bước lại gần, nhóm người canh gác lập tức hiểu ý mà lùi ra xa.

Dù trong lòng Sơ Bạch có suy nghĩ gì về lần trốn chạy không thành này, trên khuôn mặt cậu vẫn toát lên vẻ bình thản, cậu chỉ nhìn hắn, không né tránh.

Ánh mắt Cảnh Lan quét qua từng tấc da thịt của cậu, lướt đến những vết bầm tím lấm tấm hiện trên làn da trắng.

Sắc mặt hắn thoáng tối lại, liếc xéo mấy người xung quanh, giọng lạnh băng: “Các ngươi đánh em ấy à?”

Cả bọn nhìn nhau, bối rối.

Dĩ nhiên phải ra tay nếu muốn bắt giữ cậu ta chứ? Sơ Bạch đâu phải là loại người dễ dàng bị nắm thóp, nếu không nhờ mang theo vũ khí và có số đông thì có lẽ họ đã để Sơ Bạch trốn thoát rồi!

Tên đứng đầu nhóm tiến lên một bước, định giải thích: “Cảnh chủ, nếu không làm vậy thì…"

Thế nhưng hắn chưa nói hết câu đã bị Cảnh Lan tát thẳng một cú, khiến máu bắn tung tóe.

‘Bốp!’ – âm thanh vang lên rõ ràng, vài giọt máu nhỏ xuống chân hắn.

Hắn sững người, ngơ ngác nhìn những dòng máu chảy từ mũi và miệng nhỏ dần xuống cằm rồi rơi thành giọt trên mặt đất.

Cảnh Lan lạnh lùng lướt mắt qua đám người kia, “Tất cả quay về chịu phạt đi.”

Nhóm người cúi đầu lẳng lặng nhận lệnh, không dám cãi lại.

Sơ Bạch quan sát tất cả, cậu khẽ nhíu mày rồi nhanh chóng buông lỏng, lòng không chút dao động.

Hành động tưởng như bênh vực này thực chất chỉ là cách Cảnh Lan khẳng định quyền lực của hắn — ‘Người mà Cảnh Lan để tâm, ai cũng không được chạm vào.’

Nhưng điều đó không nhất thiết là cậu, mà có thể là bất cứ ai khác, như Đồng Sanh chẳng hạn.

Cảnh Lan chỉ đang lợi dụng Sơ Bạch để mở đường cho Đồng Sanh tận hưởng lợi ích, còn việc Sơ Bạch bị khinh thường hay chửi rủa thì có quan trọng gì?

Nếu không, hắn đã chẳng để mặc Sơ Bạch bị thương nặng mà làm ngơ, thậm chí còn khiến vết thương của cậu trầm trọng hơn.

“Đau không?” Cảnh Lan hỏi, tiến đến tháo còng cho Sơ Bạch, ngón tay hắn vuốt nhẹ vào vết bầm dưới cằm của cậu, đầy vẻ thương tiếc.