Tái Sinh HE Cùng Đối Thủ Của Tra Nam

Chương 25

Khi Cảnh Lan rời đi, toàn bộ căn phòng liền trở nên trống trải và yên ắng, bỗng dưng có chút thê lương lạ thường.

Đứng một mình, sắc mặt Đồng Sanh dần tối lại khi Cảnh Lan rời đi, và tiếng thông báo về sự giảm sút mức độ hài lòng vang lên trong tai càng làm cậu ta thêm tức giận.

Đồng Sanh bồn chồn đi qua đi lại, vừa cắn móng tay, vừa cau mày, rõ ràng biểu hiện sự bực bội đến cực điểm. Sau một hồi, cậu ta hít sâu, ánh mắt trầm xuống đầy âm u, nhìn chằm chằm ra cửa sổ, tưởng chừng như có thể nhìn xuyên qua màn đêm dày đặc tới tận hòn đảo nhỏ xa tít ngoài kia.

Có vẻ như, Sơ Bạch nhất định phải chết. Dù cho Cảnh Lan có mê mệt Sơ Bạch đến mức nào, chỉ cần người đã chết thì sau này cậu ta vẫn có thể từ từ kéo Cảnh Lan trở lại bên mình, như cách mà Sơ Bạch đã chiếm lấy lòng hắn trong mười năm qua.

Nhưng trước đó, vẫn còn một việc cần làm...

Nghĩ đến sự xuất hiện đột ngột của Cận vực chủ, ánh mắt của Đồng Sanh lộ ra một tia tính toán kỳ lạ. Nếu cậu nhớ không nhầm, người tên là Cận Văn Tu ấy chẳng phải là...

"063, đổi cho tôi một đạo cụ."

Phía sau cậu, một tên thuộc hạ ngơ ngác nhìn gương mặt tối sầm của Đồng Sanh với vẻ lo lắng. Vừa nãy hắn còn mắng thầm Sơ Bạch – một kẻ biết dùng sắc đẹp để trèo lên vị trí cao, dám vi phạm mệnh lệnh của Cảnh chủ và trốn chạy, khiến hắn suýt bị Cảnh chủ bóp chết. Hắn cũng từng nghĩ Đồng Sanh đúng là người Cảnh Lan ưu ái, trông hiền lành và dịu dàng thế kia. Nhưng giờ thì khác, vẻ mặt của cậu ta dường như biến đổi hoàn toàn.

...

“Người đâu rồi?!”

Cảnh Lan nhanh chóng đến hòn đảo nhỏ, thở gấp, nhịp tim đập nhanh như muốn xé tan màng tai. Có lẽ là do vận động mạnh, hoặc là do lo lắng cho người trong lòng.

“Đảo... Đảo chủ.” Tên lính canh, người suýt để Sơ Bạch chạy thoát, nuốt nước bọt đầy sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Phía đông nam đảo nhỏ, chúng tôi sẽ dẫn ngài đi.”

Đối diện với gương mặt lạnh lùng của Cảnh Lan, hắn không ngừng cảm thấy may mắn vì họ đã kịp thời bắt giữ được Sơ Bạch trước khi cậu kịp lái phi thuyền bỏ trốn. Nếu để cậu rời đi, thì sẽ chẳng khác nào ném đá xuống biển.

Nói xong, họ lập tức dùng phương tiện di chuyển hướng đến chỗ Sơ Bạch.

Khi đến gần trung tâm đảo, khu vực phía đông nam, từ xa đã có thể thấy một “hố” lớn lộ ra, với chút ánh sáng phản chiếu từ bề mặt kim loại bên trong.

Có vẻ như đây là lối vào hầm ngầm chứa phi thuyền cá nhân.

Điều này thậm chí còn khiến Cảnh Lan kinh ngạc, vì ngay cả hắn cũng không hề biết đến nơi này.

Khi hắn nhận ra đó là một hầm chứa ngầm, ánh mắt hắn nhanh chóng nhìn về phía “hố” nơi Sơ Bạch đang bị còng tay, xung quanh có năm sáu người lính canh giữ chặt.

Trong không gian hoang vắng và yên tĩnh, ánh trăng mờ mờ chiếu xuống mái tóc trắng rối bời của cậu. Chiếc mũ và tấm vải đen vứt dưới chân, đã bị dẫm nát không còn hình dạng. Có lẽ vì nghe thấy tiếng động, đôi mắt bạc lấp lánh của cậu khẽ ngước lên nhìn.

Ánh nhìn gần như trắng xoá đó không biểu lộ sự hoảng sợ, phẫn nộ hay căm ghét, mà lại tĩnh lặng và lạnh lùng, tựa như dòng suối băng giá không gợn sóng, cứ thế bình thản nhìn hắn.