Tái Sinh HE Cùng Đối Thủ Của Tra Nam

Chương 24

Tên thuộc hạ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy cổ họng nghẹt lại và một cơn đau khủng khϊếp ập đến. Hắn cố gắng gào lên: “Đảo chủ, Đảo chủ!”

Cảnh Lan mặc kệ, cơn giận bùng lên trong mắt hắn khi hắn gầm lớn: “Sơ Bạch đâu?”

Thuộc hạ hoàn toàn mù tịt, hắn chỉ vào đây lấy một thứ rồi đột nhiên thấy trời đất đảo lộn. “Tôi… tôi… tôi không biết.” Hắn lắp bắp, mặt tái mét, cổ họng co rút gần như sắp nghẹt thở.

Bên cạnh, Đồng Sanh vội vàng bước lên, khẩn thiết ngăn Cảnh Lan lại: “Anh Cảnh, bình tĩnh lại, anh ta không biết gì đâu. Rõ ràng là Sơ Bạch đánh ngất anh ta rồi bỏ trốn.”

Như thể không nghe thấy gì, Cảnh Lan nắm chặt cổ thuộc hạ, hằn học đến mức sắp bóp chết hắn thì đột ngột buông tay ra.

“Khụ khụ, khụ khụ khụ…”

Tên thuộc hạ rơi phịch xuống ghế chữa trị, ôm cổ, co rúm lại, toàn thân run rẩy ho liên hồi.

Người lúc nào cũng tỏ vẻ ôn hòa nhã nhặn giờ đây lột bỏ lớp vỏ ngoài, hắn đứng đó, nhìn kẻ thuộc hạ run rẩy vì sợ hãi, ánh mắt toát lên một tia dữ tợn.

Hắn lập tức ra lệnh phong tỏa tất cả lối ra khỏi trung tâm đảo, yêu cầu lính canh tóm gọn tất cả những người đã rời khỏi trung tâm đảo trong thời gian này, bất kể là ai.

Đồng Sanh tỏ vẻ lo lắng chạy lại bên thuộc hạ, thấy cổ hắn đã tím bầm vì bị siết mạnh. Đồng Sanh nhìn Cảnh Lan với ánh mắt tỏ vẻ đau xót, như sắp khóc, giọng nghẹn ngào: “Anh Cảnh, rõ ràng là Sơ Bạch tự làm ra, sao anh lại trút giận lên người khác?”

Giọng cậu nghe thật dịu dàng và có chút yếu đuối, mang theo một chút nghẹn ngào, “... Hơn nữa, nếu anh không thể buông bỏ anh ta, thì sao còn đưa em trở về đây?”

Vì một kẻ thế thân, hắn không chỉ làm hại một người vô tội, mà còn tỏ ra như thể vẫn còn tình cảm, khiến cậu mất mặt.

Đồng Sanh lấy tay lau khóe mắt, cắn nhẹ môi, dáng vẻ này làm Cảnh Lan dần tỉnh táo lại từ cơn giận.

Hắn hít một hơi thật sâu, dẹp đi những bực bội trong lòng, rồi tiến tới ôm lấy Đồng Sanh, an ủi cậu bằng giọng nhẹ nhàng: “Đồng Sanh, làm sao cậu ta có thể so sánh với em được.”

Vừa nói, hắn vừa hôn nhẹ lên khóe mắt cậu như để trấn an, “Chỉ là một con thú cưng tôi nuôi vài năm, giờ tự nhiên dở chứng nên tôi nổi giận thôi. Nếu em không thích, sau này tôi sẽ đưa cậu ta đến đảo khác.”

Đồng Sanh khẽ hít mũi, giấu mặt vào ngực Cảnh Lan, giọng nghẹn ngào: “Anh Cảnh, em vì anh mà không màng gì hết, anh đừng phản bội em.”

Cảnh Lan gật đầu, nếu là trước đây nghe những lời này từ Đồng Sanh hẳn hắn sẽ rất cảm động, bởi giữa họ còn tồn tại mối thù gϊếŧ cha. Đồng Sanh đã quay lại tìm hắn, điều này khiến hắn cảm kích vô cùng. Nhưng giờ đây, hắn chỉ đáp lại bằng những lời an ủi hời hợt, trong lòng thì nóng ruột chờ tin tức.

Chẳng bao lâu, tin tức từ trạm kiểm soát phía Đông của đảo nhỏ báo về, có một người đã rời khỏi đây cách đó không lâu.

Mặt Cảnh Lan chợt biến sắc, hắn ngay lập tức ra lệnh cho người đi chặn đường, sau đó làm ra vẻ bình tĩnh an ủi Đồng Sanh rồi vội vã bỏ đi.