Tái Sinh HE Cùng Đối Thủ Của Tra Nam

Chương 23

"Nếu vậy, Cận vực chủ có thể vào trong với thuộc hạ của mình. Tôi sẽ nhanh chóng bắt được kẻ trộm." Cảnh Lan đáp.

"Không cần. Bữa tiệc rác rưởi này tôi chẳng mấy hứng thú. Ngược lại, tôi còn tò mò hơn về kẻ có thể trộm đồ từ tay thuộc hạ của tôi." Cận Văn Tu cười nhếch mép, chẳng mảy may quan tâm đến việc giữ thể diện.

Trước mặt bao người, hắn ta công khai gọi bữa tiệc này là rác rưởi, thậm chí còn không đáng để so sánh với một tên trộm.

Cảnh Lan mím môi, vẻ mặt hiện rõ cơn giận.

Người có thể ngồi ở vị trí như Cảnh chủ, ai mà chẳng có chút ngạo mạn, dù nhiều hay ít vẫn sẽ biết cách che giấu bằng một vỏ bọc. Nhưng riêng Cận Văn Tu thì hoàn toàn không giữ lại chút nào, chẳng thèm đóng kịch, mà cũng chẳng bận tâm trở thành cái gai trong mắt người khác.

Đúng là ngông cuồng đến mức không tưởng.

Đứng bên cạnh, Đồng Sanh có vẻ cũng hơi ngại ngùng. Cậu khẽ bấu lấy vạt áo của Cảnh Lan, ẩn mình sau bóng dáng đối phương, nhưng đôi mắt hướng về phía Cận Văn Tu thì lại lóe lên một tia kinh ngạc xen lẫn suy tư.

Cảnh Lan nhẹ nhàng siết tay cậu, kìm nén cơn giận, mỉm cười mà nói: “Được thôi, Cận vực chủ có thể đi theo xem. Không ngờ một tên trộm nhỏ nhoi cũng khiến cho Cận vực chủ tốn công bận tâm.”

Cận Văn Tu chỉ nhếch môi cười nhạt, để lộ một chút khinh bỉ trong ánh mắt.

Cảnh Lan âm thầm áp chế ngọn lửa đang cháy ngùn ngụt trong lòng mình.

Dạo gần đây, Bạch Động Tinh Vực vừa càn quét được mấy hành tinh tài nguyên của Hoàn Nhũng Tinh Vực, quân đội đang ngày càng hùng mạnh. Hiện tại không thể gây hiềm khích.

Hắn xoay người, ra hiệu cho người hầu lấy ra các đoạn giám sát quanh khu vực này. Thế nhưng, khi đang xem, đột nhiên hắn khựng lại.

Hắn luôn tin tưởng vào hệ thống kiểm soát giữa trung tâm đảo và các tiểu đảo quanh đây. Các tấm thẻ danh tính của khách mời đều được thiết kế riêng, không thể nào và cũng chẳng có lý do gì để lấy trộm thẻ của người khác. Cho dù có kẻ thật sự làm thế, khi tiến vào cung điện này, hệ thống sẽ ngay lập tức phát hiện sự không khớp giữa thẻ và thông tin thực, và hắn sẽ bị bắt lại.

Mọi nơi trên trung tâm đảo đều cần xác minh danh tính và thẻ ra vào. Chỉ có một nơi duy nhất không cần điều này – đó là cổng ra.

Và hiện giờ, kẻ bị mất thẻ lại ở ngoài cung điện. Điều này có nghĩa rằng tên trộm không thể vào sâu bên trong, nhưng lại có thể sử dụng thẻ để qua cửa kiểm soát giữa trung tâm đảo và tiểu đảo.

Trên hòn đảo này, ai lại làm như thế?

Một gián điệp không thu thập đủ thông tin ư? Hắn không thể nào vào được. Một khách mời đến tham quan? Họ sẽ chẳng cần rời đi theo cách đó. Hoặc giả... là một cư dân trên đảo.

Sắc mặt Cảnh Lan lập tức tối sầm. Hắn lập tức kéo Đồng Sanh đến gần, gằn giọng hỏi: “Lúc nãy em đến chỗ Sơ Bạch, em ấy còn ở đó không?”

Trước sự thay đổi đột ngột của hắn, Đồng Sanh như bị hoảng sợ, lắp bắp đáp: “Còn... còn.”

Cảnh Lan hít sâu một hơi, không chờ người hầu nữa, trực tiếp chạy thẳng đến phòng bên. Cánh cửa lớn vẫn khóa chặt như lúc hắn rời đi.

Hắn vội vàng đặt ngón tay vào khe khóa, và khi cánh cửa được bật mở, hắn lập tức lao vào trong.

Một số khách mời vẫn còn đang lảng vảng ở đại sảnh cũng hiếu kỳ bước theo. Họ chưa bao giờ thấy Cảnh chủ lại để lộ sự mất bình tĩnh như vậy.

Cận Văn Tu thong thả bước theo phía sau, ánh mắt loé lên vẻ thích thú.

Cảnh Lan lướt ánh mắt khắp căn phòng, cuối cùng dừng lại ở chiếc rèm phía trong cùng. Hắn bước nhanh tới, một tay mạnh mẽ kéo phăng tấm rèm lớn.

Trên giường điều trị là một người đang nằm, chỉ mặc nội y, và gương mặt hoàn toàn xa lạ.

Kẻ đó nhắm mắt, rõ ràng là đang hôn mê.

Cảnh Lan bật cười, nhưng không phải là một nụ cười vui vẻ. Hắn túm lấy cổ áo đối phương, mạnh tay bóp chặt cổ hắn, lôi hắn dậy và ép cho hắn tỉnh lại.