Tái Sinh HE Cùng Đối Thủ Của Tra Nam

Chương 22

“Đại nhân.” Người đàn ông trong bộ đồng phục đen không giấu nổi vẻ phấn khích.

Mọi ánh nhìn lập tức hướng về phía anh ta, nhớ lại ban nãy cứ khăng khăng đòi gặp Cận Văn Tu để đưa đồ.

Khi mọi người nghĩ rằng anh ta đang chuẩn bị giao ra một thứ gì đó quan trọng, thì anh ta chợt lôi từ trong túi áo ra... một bao thuốc lá.

Mọi người: “...”

Cận Văn Tu thong thả nhận lấy, rõ ràng thứ hắn cần chỉ là như vậy.

Ánh mắt của hắn ta lướt qua người vệ binh đứng bên cạnh, dù vẻ mặt không biểu lộ điều gì đặc biệt, nhưng toàn thân của vệ binh ấy đã toát mồ hôi lạnh.

Ngón tay gã ta siết chặt lấy khẩu súng bên hông, mọi lời bào chữa trước đó về việc không cho người đàn ông kia vào đều mắc kẹt trong họng, chẳng nói được gì thêm.

"Bị trộm mất?"

Cận Văn Tu bước ra, bỏ qua đám vệ binh đứng bên cạnh. Hắn đứng ở cổng, quay lưng về phía đại sảnh lộng lẫy, ánh sáng chỉ chiếu vào phần lưng, còn mái tóc đen cùng góc nghiêng của khuôn mặt hoàn toàn chìm vào bóng tối, đôi mắt thoáng chút lạnh lẽo.

Dù đã quen với khí thế của chủ nhân mình, người đàn ông vẫn không khỏi khẽ nuốt khan, sau đó gật đầu nhanh chóng. "Đúng vậy."

"Ngươi thế mà không phát hiện ra à?" Cận Văn Tu rút một điếu thuốc từ bao, ngón tay khẽ kẹp lấy và mỉm cười.

Dù mỉm cười, nhưng trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn không hề có chút cảm xúc nào.

Người đàn ông rùng mình, lí nhí đáp, "Thưa Đại nhân, vừa rồi vì vội vã nên tôi không để ý. Giờ nghĩ lại mới thấy có điều bất thường."

Cận Văn Tu im lặng, ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy đầu điếu thuốc.

Điếu thuốc của hắn là loại rất cũ, khác xa với những loại thuốc tan nhanh hiện đang phổ biến trên các hành tinh. Hiện nay, người ta thường sử dụng loại thuốc tan, nhỏ như ống pha lê, chỉ cần đưa gần mũi là sẽ tan ra, khói thuốc lập tức lan vào khứu giác, khiến người ta chìm đắm.

Nhưng thuốc của hắn lại là loại thuốc lá sợi cổ xưa, thân điếu thuốc đen với hoa văn trắng nhạt phủ quanh, mỗi khi hút lại tỏa ra mùi khói mạnh mẽ, gây khó chịu.

Lúc này, Cảnh Lan thấy cảnh tượng ồn ào bên ngoài, liền bước ra. Đi sau hắn là Đồng Sanh, trông hơi lôi thôi vì vội vàng chạy theo.

"Cảnh vực chủ." Cận Văn Tu mỉm cười nhã nhặn, dù đôi mắt ẩn dưới ánh sáng mờ không thể nhìn rõ cảm xúc.

Dù tình thế giữa ba Tinh Vực đang rất căng thẳng, Cảnh Lan vẫn mời cả hai vị lãnh đạo của Tinh Vực khác, cho thấy hắn cưng chiều Đồng Sanh đến mức nào.

"Có chuyện gì vậy?" Cảnh Lan bước tới, tỏ ra sẵn sàng giúp giải quyết vấn đề.

Phong thái của hắn nhẹ nhàng, bình thản, đối lập hoàn toàn với vẻ uy nghiêm và lạnh lùng của Cận Văn Tu, khiến hắn trông có vẻ dễ gần hơn.

"Không có gì." Cận Văn Tu nhếch môi mỉm cười, nụ cười không mang theo chút độ ấm. "Chẳng qua là thuộc hạ của tôi ngu ngốc đến mức bị lấy trộm đồ mà không biết."

Lời nói mang chút ý châm chọc, ánh mắt Cận Văn Tu như cười, nhưng nhìn thẳng vào Cảnh Lan.

Là chủ nhà, việc không thể kiểm soát tốt những người ra vào, rồi còn chậm chạp và vụng về khi xử lý tình huống, thật khiến người ta phải nghi ngờ năng lực.

Cảnh Lan vẫn giữ vững nụ cười, nhưng nụ cười dần phai nhạt. "Đúng, đó là sơ suất của chúng tôi."

Hắn dứt khoát nhận trách nhiệm, mọi người xung quanh cũng có chút cảm tình hơn.

Với những người hiểu rõ quá khứ, ai cũng biết rằng Cảnh Lan đã từng tiêu diệt cả gia tộc để chiếm lấy vị trí này, hắn là một kẻ tàn nhẫn và quyết đoán.

Nhưng so với Cận Văn Tu... thì hắn ta vẫn còn dễ chịu hơn nhiều.