Tái Sinh HE Cùng Đối Thủ Của Tra Nam

Chương 21

Trước cổng chính của cung điện trung tâm.

"Ngài không có thẻ danh tính, không thể vào trong!" Vệ binh đứng gác trước cổng chặn người đàn ông mặc đồng phục đen lại, giọng nói nghiêm nghị. Ngay sau lời cảnh báo của gã, một số vệ binh khác cũng lại đây.

Không có thẻ danh tính đồng nghĩa với điều gì? Đồng nghĩa với việc người này có thể không phải là khách được mời. Thậm chí, cũng có khả năng là kẻ xâm nhập từ phe đối địch.

Người đàn ông sầm mặt, "Tôi đã làm thủ tục nhận diện trên tiểu đảo nổi, nhưng vừa rồi thẻ của tôi bị kẻ khác lấy mất."

"Vậy nếu đúng là như thế, xin ngài hãy chờ ở đây cho đến khi thông tin được xác minh," vệ binh lạnh lùng đáp, "Thay vì cố gắng xông vào."

Mất thẻ thì nói mất thẻ là được, ai lại biết mình bị người khác trộm? Vệ binh nghĩ thầm.

Sắc mặt của người đàn ông lúc này trở nên nóng nảy hơn, "Tôi phải vào trong để giao đồ cho chủ nhân, các người không thể chậm trễ được!"

"Chủ nhân của ngài?"

Các vệ binh nhìn nhau, ánh mắt đầy nghi hoặc. Dù là ai đi nữa thì cũng chẳng thể lớn hơn chủ nhân của bọn họ – ngài Đảo chủ.

Họ là những người được lệnh của Đảo chủ để canh giữ nơi này.

"Xin ngài hãy kiên nhẫn đợi ở đây. Chúng tôi phải đảm bảo an toàn cho những vị khách khác nên không thể để ngài vào được." Vệ binh không chút lay chuyển, mặt lạnh như tiền, lặp lại lời cảnh báo.

Người đàn ông không tránh khỏi bực tức, "Ngươi—"

Lời chưa kịp dứt, ánh mắt anh ta bỗng sáng lên khi bắt gặp ai đó, "Đại nhân!"

Lúc đầu, các vệ binh không để tâm, nhưng không hiểu sao đám khách xung quanh lại đồng loạt dừng lại, thậm chí còn vô thức nhường ra một lối đi nhỏ.

Các vệ binh ngạc nhiên, rồi đưa mắt nhìn theo ánh nhìn của mọi người. Từ phía sau, một người đàn ông khoác áo da màu đen chậm rãi tiến đến. Dáng người hắn ta cao lớn, đôi mắt sâu thẳm, tóc đen ngắn gọn gàng phủ xuống bên tai. Đôi mắt lười biếng, nhưng khi đến gần, hắn ta ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như mực chứa đầy vẻ băng lãnh, khiến ai nhìn vào cũng có cảm giác như đang rơi vào hố băng.

Hắn ta bước từng bước vững vàng về phía cổng, chiếc áo khoác nhẹ nhàng đung đưa theo bước chân, tựa như mang theo làn khí lạnh thấu xương. Mỗi bước chân của đôi giày da phát ra âm thanh rõ ràng, vang vọng khắp cả không gian, khiến mọi người nín thở theo dõi.

“Đưa đồ đây.”

Hắn ta dừng lại trước người đàn ông mặc đồng phục đen, khóe môi nhếch lên tạo thành một đường cong lười biếng, nhưng đôi mắt đen như hố sâu không hề mang theo chút ý cười nào.

Không thể phủ nhận rằng hắn ta rất cuốn hút, từ sống mũi cao, góc hàm sắc nét cho đến đôi mắt sâu thẳm như vực sâu. Tuy nhiên, không ai dám nhìn thẳng, cũng không ai dám chú ý.

Chỉ cần hắn ta tiến gần, mọi người xung quanh lập tức không tự chủ được mà lùi lại, cảm giác lạnh lẽo đến rợn người.

Làm sao không khiến người ta khϊếp sợ cho được? Ai cũng biết rằng hắn là một kẻ điên khùng đã từng tiêu diệt cả một hành tinh.

Hắn khiến cho sông ngòi và biển cả trên Tinh Cầu Red bị nhuộm đỏ bởi vô số thi thể tan nát và những phần nội tạng, cảnh tượng máu me kéo dài nhiều tháng không hề phai nhạt. Hắn đã khiến hành tinh ấy trở thành vùng đất chết, khắp nơi đều là xác chết ngổn ngang.

Đảo chủ của Bạch Động Tinh Vực – Cận Văn Tu.