Sơ Bạch khẽ đặt tay lên ngực, nhịp tim đập dồn dập không hề ăn nhập với vẻ ngoài lạnh lùng của cậu.
Cậu không phải thánh nhân, dù muốn hay không, cũng rất khó để buông bỏ mối tình mười năm.
Nhưng cậu biết mình phải làm như vậy. Cậu không thể hy sinh cả cuộc đời chỉ vì một lời dối trá và mười năm ân tình. Giống như việc cậu đã yêu cầu Cảnh Lan một bảng thanh toán, ân tình có thể được trả lại bằng một cách khác.
Suy nghĩ lắng xuống, Sơ Bạch nhanh chóng rút ánh mắt về, tránh để Cảnh Lan nhận ra bất cứ điều gì.
Ánh mắt cậu lướt quanh căn phòng, nhanh chóng xác định hướng rời đi. Đeo đôi găng tay trắng, cậu kéo thấp vành mũ, để bóng tối che phủ phần lớn khuôn mặt, rồi lặng lẽ đi ngược dòng người ra khỏi đại sảnh.
Nhờ đứng ở rìa của vùng tối, cậu không có bị thu hút sự chú ý.
Khi đến gần cửa, cậu nhận thấy các vệ binh liếc nhìn mình đôi chút. Nhưng sau khi Sơ Bạch chìa ra tấm bảng tên trên ngực, họ liền cho qua.
Đêm nay, lượng người ra vào rất đông. Vệ binh phải kiểm tra thư mời và danh tính của từng khách, nên việc để ý đến người trong đội ngũ phục vụ không phải ưu tiên hàng đầu.
Thêm vào đó, ai dám mạo hiểm làm điều gì táo bạo ngay trước mắt Đảo chủ?
Sơ Bạch thoát ra khỏi đám đông một cách thuận lợi. Trong tình huống như thế này, đi từ cửa chính rõ ràng thuận tiện hơn so với lối phụ, vì đi lối phụ có thể sẽ đυ.ng phải lính tuần tra, gây phiền phức không đáng.
Đi ngược dòng người, cậu lướt qua một người đàn ông mặc đồng phục đen, khéo léo đưa tay móc một tấm thẻ từ túi áo của anh ta rồi nhanh chóng bỏ vào túi mình.
Cậu rời xa khu vực cổng, tìm một góc khuất và cởi bỏ chiếc áo khoác của người phục vụ, để lộ phần áσ ɭóŧ đen bên trong, dù có chút vết rách ở viền, nhưng vẫn đủ dài để che kín phần cạp quần.
Bộ trang phục này, nếu không để ý kỹ, trông như một chiếc áo thun dài màu đen hơi rộng rãi, kết hợp với quần đen ôm dáng. Đơn giản nhưng lại khá tự nhiên.
Cậu vẫn giữ nguyên mũ và khẩu trang. Trong bóng đen của màn đêm, không có hoa văn nổi bật, chúng càng khó mà phân biệt.
Dưới ánh trăng, Sơ Bạch lặng lẽ lấy tấm thẻ ra.
Tại những buổi tiệc lớn trên đảo như thế này, giữa tiểu đảo nổi và Trung Tâm Đảo thường sẽ có thêm một trạm kiểm soát. Chỉ những khách có danh tính đã xác thực mới được cấp thẻ ra vào. Thẻ này cũng là chìa khóa mở lối vào các khu vực khác nhau trên Trung Tâm Đảo, bao gồm cả nơi tổ chức dạ tiệc.
Với Sơ Bạch, cậu chỉ cần vượt qua trạm kiểm soát để quay lại tiểu đảo nổi, từ đó đi thẳng tới hầm chứa để lấy phi cơ và rời khỏi nơi này mãi mãi.
Sơ Bạch cất tấm thẻ vào túi trong, kéo vành mũ xuống thật chặt rồi lập tức đi về phía tiểu đảo nổi.