Nửa tiếng trôi qua, những vị khách bắt đầu lác đác tiến vào đại sảnh, họ diện những bộ lễ phục sang trọng, quý phái. Đám thị vệ nhanh chóng đến chào đón, phục vụ tận tình.
Sơ Bạch hòa vào đám đông, bắt chước cách họ chào hỏi và dẫn khách. Ban đầu có chút lúng túng, nhưng cậu rất nhanh đã thuần thục. Giọng nói của cậu cố ý hạ thấp, mang chút khàn khàn để không ai nhận ra.
Bên phía lối vào đại sảnh, Cảnh Lan nắm tay Đồng Sanh bước vào.
Cả hai lúc này đều đã thay trang phục, kiểu dáng đơn giản nhưng tinh tế trong từng chi tiết, khiến bộ trang phục đôi trở nên nổi bật. Những vị khách gần đó lập tức vây quanh, tìm cách trò chuyện.
Trong số đó có khách đến từ các vùng sao khác, cũng có những người đứng đầu từ các hành tinh trong cùng tinh hệ, họ hết sức cố gắng tìm kiếm sự chú ý và hy vọng nhận được sự giúp đỡ từ người đứng đầu vùng sao này.
Trong lúc giao tiếp, Cảnh Lan và Đồng Sanh vẫn tay trong tay, gần gũi dựa vào nhau.
Sơ Bạch đứng từ xa quan sát, nhìn hai người họ trong vòng vây của ánh mắt ngưỡng mộ. Ánh mắt của cậu đặc biệt bình thản, không hề gợn sóng.
Thực ra, những người kia nói cũng không sai.
Chính vì có gương mặt giống Đồng Sanh mà Sơ Bạch mới có thể từ một kẻ hèn kém nhất trên hành tinh hạ cấp, lột xác trở thành người có quyền thế, chỉ dưới một người duy nhất.
Trước khi Đồng Sanh xuất hiện, sự nuông chiều vô điều kiện của Cảnh Lan đối với cậu là điều ai ai cũng thấy rõ.
Dù rằng, cậu chưa bao giờ đòi hỏi bất cứ điều gì.
Ánh mắt lướt qua khuôn mặt quen thuộc đến nỗi khiến người ta phải ngỡ ngàng, Sơ Bạch lại nhớ về những ký ức xa xưa.
Cậu được một ông lão nuôi lớn, còn có cả một con chó.
Cậu không có quê hương, cũng chẳng có cha mẹ. Cậu sinh ra ở Tinh Cầu Rác, nơi chứa đầy sự gϊếŧ chóc và luật lệ mạnh được yếu thua. Đó là nơi bọn tội phạm lẩn trốn và cũng là chốn lưu đày của những kẻ phạm pháp.
Năm mười ba tuổi, cả ông lão và con chó lần lượt qua đời. Ở nơi đó chẳng có nơi chôn cất ai, xác chết đầy rẫy khắp nơi, hành tinh ấy chính là một nghĩa địa.
Chiếc thùng rác là tài sản duy nhất mà ông lão để lại cho cậu, trong đó vẫn còn sót lại chút thức ăn có thể nuốt xuống. Cậu ở bên xác ông lão và con chó suốt một thời gian dài, đến khi những đốm mục bủa vây khắp người họ, đến khi lũ giòi bò lổm ngổm trên đó.
Cậu cứ cuộn tròn bên cạnh họ, đôi mắt bạc lặng lẽ nhìn.
Cho đến khi Cảnh Lan đến.
Trong vùng đất nhuốm máu tanh tưởi ấy, một người đàn ông vận trang phục lộng lẫy xuất hiện, như một vị thần giáng thế. Hắn bế cậu – một đứa trẻ bẩn thỉu co quắp bên thùng rác – vào lòng.
Cảnh Lan đưa cậu rời khỏi nơi đó, mang cậu đến Trung Tâm Đảo, ban cho cậu mọi thứ mà cậu chưa bao giờ có thể mơ tới, cho cậu những ngày sống như ở đỉnh cao quyền lực.
Không ai hiểu vì sao Cảnh Lan lại làm vậy, cũng như Sơ Bạch không hiểu vì sao vị lãnh chúa của cả vùng sao lại hạ cố đến nơi đó.
Nhưng giờ đây, cậu đã biết.
Nếu ngay từ đầu mọi thứ chỉ là giao dịch, Sơ Bạch có lẽ sẽ giữ đúng vai trò của mình, không bước qua giới hạn. Nhưng đáng tiếc, đây lại là một lời nói dối, một sự lừa gạt.
Là một lời nói dối đã nhận được cả trái tim.