Sơ Bạch nhẹ nhàng tránh đi, khiến tay Cảnh Lan đơ lại giữa không trung.
Bất ngờ, Sơ Bạch xô mạnh Cảnh Lan rồi lập tức quay lưng nhảy vào lối đi phía sau!
Cảnh Lan kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ rằng Sơ Bạch lại định trốn ngay trước mặt hắn.
Hắn phản ứng nhanh chóng, ngay lập tức lao theo, chỉ vài bước là đuổi kịp và đẩy Sơ Bạch ngã vào thân chiếc phi thuyền khi cậu đang cố mở cửa buồng lái.
‘Rầm!’
Tay Sơ Bạch bị hắn khóa chặt, toàn thân bị ép chặt vào thân phi thuyền. Từ phía sau, Cảnh Lan thở dốc, tiếng tim đập gấp gáp vang lên bên tai cậu, thể hiện sự vội vã của hắn trong phút chốc.
Cảnh Lan chăm chú nhìn bàn tay Sơ Bạch đang nắm lấy tay cầm của phi thuyền, lòng chợt xao động. Chỉ cần muộn vài giây nữa thôi, em ấy sẽ bước vào trong và rời xa mình mãi mãi.
“Tại sao lại muốn chạy trốn?” Giọng hắn trầm thấp, nhẹ nhàng nhưng dường như mang theo chút gì đó buồn bã, như thể Sơ Bạch đã làm hắn thất vọng.
Sơ Bạch không đáp lại, bất ngờ xoay tay nắm lấy cổ tay Cảnh Lan, kéo mạnh khiến hắn va vào thân phi thuyền. Trong khoảnh khắc, cậu đã cầm sẵn một con dao nhỏ sáng loáng, lưỡi dao lạnh lẽo áp sát vào cổ đối phương. Vị trí hai người nhanh chóng đảo ngược.
“Bảo người của anh rời đi.” Giọng Sơ Bạch lạnh lùng vang lên. Ánh trăng mờ nhạt len lỏi qua không gian hẹp, chiếu lên đôi mắt bạc của cậu, toát ra vẻ lạnh lẽo.
Lưỡi dao áp sát làn da, máu bắt đầu rỉ ra theo từng giọt nhỏ. Nhưng ánh mắt của Cảnh Lan lại chẳng hề biểu lộ sự sợ hãi.
Lúc này, những người canh gác đã lao xuống. Thấy tình hình, ai nấy đều tái mặt kêu lên: “Cảnh chủ!”
Sơ Bạch thoáng chốc hoảng loạn, lực trên tay lại càng siết chặt hơn, khiến máu chảy càng nhiều. Cảnh Lan vẫn im lặng nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng đầy cảm xúc.
Đột nhiên, hắn nở nụ cười ôn nhu, thì thầm: “Chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ không bao giờ để em rời đi.”
Lời nói nghe như mật ngọt nhưng lại chứa đầy âm mưu, như con rắn độc trong vườn Địa đàng, cuốn lấy trái tim cậu, đẩy cậu vào hố sâu tuyệt vọng.
Sơ Bạch mím môi, ánh mắt sắc lạnh dán chặt vào Cảnh Lan, bàn tay nắm chặt cán dao run rẩy. Ánh mắt bạc của cậu lóe lên trong bóng tối, cương quyết nhưng mang theo chút do dự. Chỉ cần một động tác nhẹ của cậu, dao sẽ rạch qua làn da đối phương...
Trong bầu không khí căng thẳng, trước ánh mắt sợ hãi hoặc khinh miệt từ người khác, và dưới cái nhìn chăm chú của Cảnh Lan, Sơ Bạch cuối cùng cũng hạ tay.
Lưỡi dao tách khỏi cổ Cảnh Lan, để lại một vệt đỏ mờ nhạt.
Cảnh Lan mỉm cười, chẳng hề ngạc nhiên. Hắn tiến lên một bước, vòng tay ôm lấy Sơ Bạch, khẽ thở dài như thể vừa được giải thoát, thì thầm: “Tôi biết mà, em không nỡ gϊếŧ tôi.”
Giọng hắn như nỉ non, đượm vẻ sung sướиɠ, trong ánh mắt hiện lên niềm vui chiến thắng.
Sơ Bạch không có biểu cảm, chỉ khẽ cụp mắt xuống, đôi mi dài tạo thành bóng mờ, che lấp ánh mắt không lộ rõ tâm tình.
Không phải là không nỡ, mà là không thể.
Hắn ta biết rõ bản thân sẽ không dễ bị gϊếŧ, bởi với bất cứ lý do nào, Cảnh Lan đã từng cứu mạng cậu, điều đó không thể phủ nhận. Sơ Bạch không thể thực sự ra tay.
Cảnh Lan siết chặt cậu trong vòng tay, hít sâu hương thơm lạnh lẽo quen thuộc mà hắn yêu thích, cảm thấy thỏa mãn lạ kỳ.
Hắn biết rằng Sơ Bạch sẽ không xuống tay. Không ai hiểu cậu bằng hắn.