Tái Sinh HE Cùng Đối Thủ Của Tra Nam

Chương 16

Sơ Bạch ngồi bất động trên ghế, vì vết thương bị tác động nên máy móc bắt đầu hoạt động nhanh hơn, phát ra tiếng bíp bíp liên tục, một góc ánh lên ánh đỏ nhấp nháy.

Giữ nguyên ở tư thế ấy rất lâu, mãi sau cậu mới từ từ thả lỏng và tựa mình vào lưng ghế.

Đôi mắt cậu khép lại, đôi mày vẫn nhíu chặt.

Trước mắt cậu phải ưu tiên chữa trị vết thương.

Ngón tay thon dài của cậu dò dẫm bên mép ghế, đến khi nhấn được vào một nút bấm, tốc độ hoạt động của máy móc đột nhiên gia tăng, kéo theo cơn đau càng dữ dội hơn.

Trán Sơ Bạch ngay lập tức rịn ra mồ hôi, trong không gian tĩnh mịch chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của cậu.

Thời gian trôi qua, bầu trời bên ngoài đã dần tối đen, âm thanh bên ngoài cũng trở nên nhộn nhịp hơn.

Các vị khách đã đến.

Đến để tham dự bữa tiệc chào đón xa hoa này.

Sơ Bạch lặng lẽ lắng nghe tiếng ồn ào bên ngoài ngày càng lớn, mắt nhìn vào màn hình trên tay vịn.

Dòng dữ liệu hiển thị phần trăm trên màn hình đang từ từ tiến dần đến vùng xanh.

Dù tăng tốc độ chữa trị đồng nghĩa với việc phải chịu những đau đớn khủng khϊếp, nhưng đối với Sơ Bạch bây giờ, đây chính là cách tốt nhất.

Gương mặt cậu tái nhợt, hai ngày qua từ khi bị thương, cậu chưa được chữa trị đúng cách. Và cho đến bây giờ, để nhanh chóng hồi phục, cậu đã phải chịu đựng cơn đau dai dẳng suốt mấy tiếng đồng hồ.

Khi cảm thấy đã đủ ổn định, Sơ Bạch điều chỉnh tần suất của thiết bị hồi phục, làm giảm đi phần nào cơn đau.

Khi cảm giác đau đớn dần tan đi, cậu bắt đầu có thể suy nghĩ thấu đáo hơn về tình cảnh hiện tại.

Cửa phòng đã bị khóa kín, và cửa sổ phía sau cũng không ngoại lệ, bị điều khiển từ xa để đóng lại. Chắc chắn hệ thống cảm biến đã được kích hoạt, chỉ cần có ai đó tiếp cận là báo động sẽ được truyền về phòng điều khiển.

Sơ Bạch nằm ngả trên ghế, đưa tay lau mồ hôi trên trán, đôi mắt bạc lặng lẽ nhìn lên trần nhà.

Cậu đã sống trên hòn đảo này suốt mười năm, hiểu rất rõ rằng nếu không có sự trợ giúp từ bên ngoài hoặc sự cho phép của đảo chủ, việc thoát khỏi đây là vô cùng khó khăn.

Tuy nhiên, hôm nay có rất nhiều khách khứa, có thể cũng là cơ hội...

Đang trầm tư suy nghĩ, bất chợt có tiếng gõ nhẹ từ bên ngoài, theo sau đó là tiếng khóa cửa mở ra. Một dáng người mảnh khảnh bước vào cùng một khay đồ ăn trên tay.

Là Đồng Sanh.

Cậu ta mỉm cười bước vào, khuôn mặt mang nét ngây thơ nhưng không kém phần dễ thương nhờ nét tương đồng với Sơ Bạch.

“Anh Cảnh bảo em sợ anh đói, nên mang chút đồ ăn đến cho anh.” Đồng Sanh đặt khay xuống bên tay trái của Sơ Bạch, trên đó chất đầy hoa quả, bánh ngọt, và cả những món ăn chính.

Đồng Sanh đã cởϊ áσ khoác từ khi nào không hay, chỉ còn mặc một chiếc áo cổ chữ V mỏng manh, khi cậu ta cúi xuống, vết da thịt hiện lên mờ mờ, để lộ cả những dấu hôn chi chít dưới lớp vải.

Sơ Bạch liếc qua dấu vết ấy mà không mấy để tâm, ánh mắt cậu chỉ thoáng lướt qua rồi quay đi. Nhưng Đồng Sanh lại tỏ ra cực kỳ nhạy bén, nhanh chóng xấu hổ đưa tay che ngực.

“Xin... xin lỗi.” Mặt cậu ta đỏ bừng, tay nắm chặt lấy vạt áo.