Sơ Bạch ngồi bật dậy, vết thương chưa lành đã lại nứt ra, máu chảy ra từ băng vết thương, loang đỏ dần quanh vạt áo.
Gương mặt tái nhợt của cậu thoáng ửng đỏ, cậu thở hổn hển, chậm rãi thu lại bàn tay vẫn còn vung trên không.
Môi cậu khẽ nhếch, thốt ra một từ lạnh lùng: “Cút!”
Bên ngoài đã gần như tối đen, nhưng khi hoàng hôn buông xuống, vô số ánh đèn lấp lánh được chuẩn bị từ trước đã đồng loạt bật sáng. Cùng lúc đó, hàng loạt hồ nước, tháp trời và các đường hầm kính đều hoạt động.
Trong khoảnh khắc, cả hòn đảo trở nên rực rỡ phi thường, như một chốn huyền ảo trong mộng.
Ven đảo, với sự xuất hiện của các vị khách quý từ khắp các hành tinh và khu vực, không khí trở nên nhộn nhịp.
Đám thị vệ dẫn dắt khách đến buổi dạ tiệc, một buổi lễ chào mừng vô cùng long trọng, kéo dài tận ba ngày. Trong thời gian đó, những vị khách đến dự cũng có thể thăm thú các đảo nổi nhỏ lân cận.
So với cảnh huyên náo bên ngoài cung điện, căn phòng nhỏ lại chìm trong tĩnh lặng.
Chỉ còn hai người, trong thế đối đầu.
“Tránh xa tôi ra.” Sơ Bạch đột nhiên cảm thấy một cơn chóng mặt, tay cậu đưa lên ấn vào trán, đôi mày khẽ nhíu lại, thể hiện sự bực bội không dễ thấy ở cậu.
Cậu rất hiếm khi có những phản ứng cảm xúc mãnh liệt như thế này.
Cảnh Lan nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn vào bức tường, tay chạm vào bên má trái đau nhức. Hắn cảm nhận được vị tanh của máu dần lan tỏa trong miệng.
Hắn chùi vết máu nơi khóe môi—dấu hiệu cho thấy cú tát của Sơ Bạch chẳng nhẹ nhàng gì.
Nghĩ cũng lạ, bao năm qua, họ chưa từng cãi vã. Đừng nói đến đánh nhau, ngay cả tranh luận cũng hiếm khi xảy ra.
Sơ Bạch tính tình điềm tĩnh, không cãi vã, không dây dưa, thậm chí cũng chẳng biết nũng nịu, chỉ đôi khi sau chuyện ấy mới thể hiện chút dịu dàng.
Nhưng thực tế là, ngay cả với chuyện ấy, cậu cũng không mặn mà. Nếu không phải Cảnh Lan nhắc đến, thì cậu cũng chẳng hứng thú. Điều duy nhất mà Sơ Bạch hay yêu cầu chính là được vào Tháp huấn luyện trên Trung Tâm Đảo.
Hắn biết Sơ Bạch thích điều khiển chiến đấu cơ, thích cận chiến. Cậu muốn được tới biên giới của Tinh Cầu Rác để giao chiến với những chiến tướng từ các vùng khác. Cậu muốn làm gì đó để giúp hắn.
Nhưng điều đó với Cảnh Lan là không cần thiết.
Hắn chỉ muốn Sơ Bạch mãi mãi bị trói buộc, giam cầm trong Trung Tâm Đảo, chỉ là một con chim hoàng yến trong l*иg vàng của hắn, để mặc hắn điều khiển.
Và giờ đây, hắn đã làm được.
Cảnh Lan lau sạch vết máu trên môi, không tỏ vẻ giận dữ, chỉ nhẹ nhàng đưa tay vén lọn tóc rơi bên tai của Sơ Bạch, giọng hắn dịu dàng nhưng tàn nhẫn: “Em không đi được đâu. Hãy suy nghĩ kỹ về đề nghị của tôi.”
Nói rồi, hắn quay lưng rời khỏi phòng, nhưng trước khi đi, hắn vẫn cẩn thận đặt một đĩa bánh ngọt bên cạnh Sơ Bạch, sau đó tiếng khóa lạch cạch vang lên, cánh cửa đóng lại.