Như hắn đã nói, tính cách của Sơ Bạch và Đồng Sanh hoàn toàn khác nhau. Sơ Bạch rất trầm lặng, đến mức thờ ơ với mọi thứ xung quanh. Ngay cả đối với Cảnh Lan, cậu cũng không ngoại lệ, chỉ mang một khuôn mặt đẹp nhưng chưa từng dùng nó để mưu cầu gì cả. Chỉ cần cậu đứng đó, cậu đã khiến ánh mắt mọi người bị thu hút.
Cậu xa cách, như thể không thuộc về thế giới này.
Đó là lý do Cảnh Lan thích làʍ t̠ìиɦ với Sơ Bạch. Hắn cảm giác như mình đang kéo một vị thần từ trên cao đập xuống tận cùng mặt đất.
Chỉ khi ở trên giường, cậu mới không còn giống như mọi ngày, cậu sẽ níu lấy eo hắn, đôi mắt đượm sắc đỏ của du͙© vọиɠ, đôi mắt đẹp ấy chăm chú nhìn hắn, phản chiếu hình bóng hắn trong đó.Như thể thế giới xung quanh chỉ còn mình hắn.
Rất gợi cảm, khiến người ta không thể rời mắt.
Thỉnh thoảng, khi cậu căng cứng, một tiếng rên khẽ sẽ thoát ra.
Cảnh Lan rất thích, đặc biệt là yêu thích.
Hắn không thể rời xa Sơ Bạch.
Những ngón tay ấm áp của hắn nhẹ nhàng lướt qua đôi mắt đỏ hoe của cậu. Đối với người vốn dĩ không dễ xúc động như Sơ Bạch, khoảnh khắc này cho thấy cậu thật sự đã bị tổn thương.
Hắn không rõ cậu đang nghĩ gì, nhưng ngay lập tức, tay hắn bị gạt phăng ra.
“Anh nuôi tôi mười năm, đúng vậy.” Sơ Bạch đau đến mức trán ướt đẫm mồ hôi, nhưng gương mặt vẫn bình thản, đôi mắt lại sáng lên thêm chút. “Nhưng cũng không phải là không có mục đích. Tôi không muốn so đo thêm nữa, cứ coi như tôi nợ anh. Dù tôi có trả được hay không, anh cứ đưa hóa đơn, rồi chúng ta chia tay.”
“Còn về chuyện làʍ t̠ìиɦ nhân bí mật của anh, tôi không có chút hứng thú nào.”
Cảnh Lan khựng lại, nhưng gương mặt hắn không có gì bất ngờ. Hắn hiểu rõ Sơ Bạch.
Sơ Bạch của hắn chính là người như vậy.
Hắn nhếch môi, nở một nụ cười nắm chắc phần thắng. Điều kiện ban đầu nếu thành thì tốt, nếu không... cũng chẳng có gì lạ.
“Không, em vẫn chưa nghĩ kỹ đâu, em cần cân nhắc thêm.” Hắn nói.
“Tôi đã rất rõ ràng rồi.” Sơ Bạch không thoải mái tựa vào thiết bị điều trị, mãi một lúc sau, cơn đau nhói mới dần dịu đi.
Nhưng Cảnh Lan chỉ lặng lẽ nhìn cậu, không đáp.
Sơ Bạch siết chặt bàn tay, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn.
Cậu biết rằng Cảnh Lan đang muốn ép buộc giữ cậu lại.
Làm gì phải như vậy, hắn chỉ muốn giữ cậu để thu phục Đồng Sanh, rồi lại nuôi cậu như một món đồ chơi như xưa.
“Em chỉ là không tin tôi.” Cảnh Lan thở dài khe khẽ, “Nếu em ghét Đồng Sanh, tôi có thể sắp xếp để hai người không bao giờ gặp nhau, thậm chí tôi có thể dành nhiều thời gian hơn cho em. Thật ra, cũng không khác gì so với lúc chúng ta ở bên nhau.”
Đồng Sanh là mối bận tâm mười năm của hắn, nhưng nếu không có tình cảm, hắn sẽ chẳng thể ở bên Sơ Bạch lâu như vậy.
Hắn không thể thiếu Sơ Bạch.
“Tôi thật sự yêu em, Sơ Bạch...”
Lời chưa dứt.
‘Chát!’
Âm thanh giòn giã vang vọng khắp phòng.