Kết thúc như vậy đáng lẽ không nên quá khó khăn, khi mà người yêu của Cảnh Lan đã trở về, và Sơ Bạch cũng sẵn lòng buông tay.
Nhưng...
“Không được.” Cảnh Lan mỉm cười, điềm nhiên nói.
Sơ Bạch khựng lại, chậm rãi đáp: “Nếu anh thấy chưa đủ, thì có thể đưa tôi một bản thanh toán.”
“Nhưng những gì tôi đã bỏ ra cho em, cả đời này em cũng không trả hết được.” Nụ cười của Cảnh Lan vẫn không đổi, và trước khi Sơ Bạch kịp nói thêm, hắn tiếp lời: “Tôi có một ý này.”
“Sơ Bạch, tiếp tục làʍ t̠ìиɦ nhân bí mật của tôi, được không?”
Lời vừa dứt, Sơ Bạch gần như không kìm nén nổi, nhịp thở cậu bỗng dồn dập, đến mức vết thương ở bụng cũng đau buốt như bị xé toạc thêm lần nữa.
Cậu nhìn Cảnh Lan, ánh mắt không dám tin, không hiểu sao người đàn ông này có thể nói ra những lời như vậy.
“Sơ Bạch, dù gì cũng mười năm bên nhau. Sao tôi lại không thể phân biệt em với Đồng Sanh được chứ.” Cảnh Lan thở dài khe khẽ, đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ dịu dàng, khi nhìn vào ai, ánh mắt ấy khiến người ta có cảm giác như được yêu thương hết mực.
Trước giờ Cảnh Lan luôn nhìn Sơ Bạch như thế, và giờ cũng vậy.
Hắn chậm rãi nói tiếp: “Tính cách em và em ấy quá khác biệt. Ban đầu, có lẽ tôi nhìn thấy em ấy qua em, nhưng rồi sau đó, suy nghĩ ấy đã dần biến mất.”
“Tôi vừa nói rồi, tôi muốn ở bên em, dù Đồng Sanh có trở về cũng không làm thay đổi điều đó.”
Ý tứ rõ ràng: Cảnh Lan muốn có cả Đồng Sanh, nhưng cũng không muốn rời bỏ Sơ Bạch.
Hắn tiếp tục: “Em ở lại bên cạnh tôi, mọi thứ trước đây sẽ không thay đổi, thậm chí tôi còn có thể cho em nhiều hơn. Chỉ là thời gian đầu, em sẽ phải chịu thiệt thòi một chút. Khi nào Đồng Sanh hoàn toàn chấp nhận tôi, tôi sẽ kết hôn với em.”
Sơ Bạch không biết nên nói gì nữa, cậu nhìn người trước mặt như lần đầu tiên, ánh mắt cậu lướt qua từng nét trên gương mặt hắn.
“Không đời nào.” Cậu mấp máy môi, giọng nói như mang theo một nụ cười giận dữ. “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh lại là loại người như vậy.”
Mười năm qua, như thể tất cả đều là một sự hiểu lầm lớn.
Người đàn ông từng có vẻ ngoài điềm đạm, đáng tin và dịu dàng, giờ đây lộ rõ bản chất đến kinh tởm.
Cảnh Lan không tỏ vẻ gì thay đổi, chỉ nói: “Sơ Bạch, em biết rõ phải làm gì mới có lợi nhất cho mình, và tôi cũng luôn giữ lời.”
“Biến đi!” Sơ Bạch lạnh lùng ngắt lời, mạnh mẽ rút tay khỏi tay hắn.
Do động tác quá mạnh, cậu vô tình làm vết thương bị động, cơn đau như xé tan dội đến.
“Đừng cử động mạnh...” Cảnh Lan khẽ nhíu mày, như thể trong mắt hắn hiện lên sự xót xa, ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm vào đôi mắt đỏ hồng của Sơ Bạch.