Ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt giống mình của Đồng Sanh, và nghe cậu ta nhắc về khoảng thời gian mười năm, Sơ Bạch đã có chút linh cảm.
Chỉ là quá nực cười, thật khó tin rằng một chuyện ly kỳ như vậy lại có thể xảy ra với chính mình.
“Ai nói tôi định chia tay.” Cảnh Lan nói, giọng điệu sâu lắng.
Sơ Bạch giật mình nhìn hắn, đôi mắt bạc ánh lên vẻ bối rối, không thể hiểu nổi.
“Có điều, đến giờ cũng không thể che giấu nữa.” Cảnh Lan dường như cười nhẹ, ánh mắt hẹp dài vẫn tràn ngập sự bao dung và ấm áp như xưa, nhưng những lời nói ra lại lạnh lùng đến tận xương tủy.
“Lúc đầu tôi đưa em về đây thực chất là vì Đồng Sanh...” Hắn chậm rãi kể lại câu chuyện giữa hắn và Đồng Sanh một cách đơn giản.
Thật là một câu chuyện quen thuộc: hắn đuổi theo, cậu ta trốn chạy.
Đồng Sanh, về danh nghĩa, là cháu trai của Cảnh Lan và cũng là người thân duy nhất còn lại của hắn.
Nhưng cha của Đồng Sanh đã bị Cảnh Lan gϊếŧ chết. Năm đó, trong cuộc tranh đoạt quyền lực, Cảnh Lan đã tự tay gϊếŧ hết người thân của mình để chiếm đoạt vị trí hiện tại.
Đồng Sanh lẽ ra cũng sẽ bị hắn diệt trừ, bởi năm ấy cậu ta đã mười tuổi, có thể nhớ rõ mọi chuyện. Cảnh Lan hiểu rất rõ lý lẽ “diệt cỏ tận gốc,” nhưng vì mềm lòng hay vì một lý do nào khác, hắn lại giữ Đồng Sanh lại.
Từ đó, hắn tự tay nuôi nấng Đồng Sanh, dần dần yêu thương cậu ta và dự định sẽ thổ lộ tình cảm khi cậu ta đủ mười tám tuổi.
Nhưng hắn biết giữa họ có một mối thù không đội trời chung.
Kết cục là một mối tình ngang trái, Cảnh Lan đuổi theo, Đồng Sanh trốn chạy. Khi cả hai đã kiệt sức, Cảnh Lan buông tay để Đồng Sanh ra đi.
Đáng lý mọi chuyện nên dừng lại tại đó, nhưng Cảnh Lan không cam lòng nên đã tìm kiếm một người có nét giống hệt Đồng Sanh, và Sơ Bạch chính là người đó.
Năm ấy khi nhận nuôi Đồng Sanh, cậu ta mười tuổi; khi gặp Sơ Bạch, cậu đã mười ba.
Theo lý thuyết, cả hai cách nhau ba tuổi, nhưng Sơ Bạch lớn lên ở tinh cầu Rác bị thiếu dinh dưỡng, cơ thể yếu ớt khiến cậu trông như một đứa bé tám, chín tuổi.
Sự tương đồng về độ tuổi và ngoại hình khiến Cảnh Lan lập tức quyết định đưa cậu về. Kể từ đó, Sơ Bạch sống mười năm tại Trung Tâm Đảo, bị lừa dối và trở thành người thay thế.
Sơ Bạch lặng lẽ nghe hắn kể, nét mặt không chút biểu cảm, chỉ có sắc đỏ nơi khóe mắt càng ngày càng nổi rõ, khiến nốt ruồi lệ của cậu trở nên quyến rũ đến lạ lùng.
“Thật sự, tôi đã muốn ở bên em.” Cảnh Lan nắm lấy tay Sơ Bạch, nhẹ nhàng xoa những ngón tay lạnh buốt vì mất máu của cậu. Nhưng từng cử chỉ mà trước đây cậu luôn trân trọng, giờ lại khiến Sơ Bạch cảm thấy ghê tởm.
Cậu cố gắng rút tay lại, nhưng Cảnh Lan giữ chặt, giọng nói trầm thấp: “Nhưng, Đồng Sanh của tôi cuối cùng đã nghĩ thông suốt và trở về tìm tôi rồi.”
“Em biết không? Em ấy là báu vật mà tôi đã mất đi rồi tìm lại được, tôi đã nghĩ đến em ấy suốt bao năm qua, tôi không thể mất em ấy thêm lần nữa.”
Sơ Bạch nhìn hắn, lần đầu tiên trong đời cảm nhận sự giận dữ rõ rệt đến vậy.
Nhưng trong tình cảnh này...
Dẹp bỏ mọi cảm xúc không cần thiết, Sơ Bạch bình thản nói: “Vậy thì chia tay đi, tôi sẽ không mang theo bất kỳ thứ gì.”
Hắn đã nuôi Sơ Bạch mười năm, và cậu từng nghĩ không biết nên đền đáp thế nào, nhưng giờ đây, có lẽ chỉ cần lấy chính mười năm bị lừa dối, đứt gánh giữa chừng này mà trao trả.
Và cậu sẽ tìm một nơi mới và bắt đầu lại từ đầu.