Khi Sơ Bạch còn đang quỳ cạnh xe lăn, tay ép chặt lên vết thương trên bụng, cánh cửa bỗng mở ra.
Người vừa rời đi không lâu, chẳng biết vì lý do gì lại quay lại.
Cảnh Lan nhanh chóng chạy đến và kéo cậu vào lòng, mùi hương nhè nhẹ của tuyết tùng phảng phất bên mũi. Trước đây, mùi này từng khiến Sơ Bạch thấy yên lòng, nhưng giờ đây lại chỉ khiến cậu căng thẳng, toàn thân căng cứng.
“Bảo bối, bàn điều trị di động sắp đến rồi.” Thật ngạc nhiên, Cảnh Lan như không nhìn thấy điều gì bất thường, hắn nửa ôm lấy Sơ Bạch trong lòng, giọng điệu và ánh mắt dịu dàng như thể hắn vẫn còn quan tâm đến cậu.
Ánh mắt ấy, giọng nói ấy vẫn tràn đầy ấm áp và yêu thương, như thể màn kịch với thanh niên kia chỉ là ảo giác của Sơ Bạch.
Sơ Bạch khẽ nhíu mày, bàn tay dính máu của cậu chống lên ngực Cảnh Lan, đôi môi khẽ động: “Anh có ý gì đây?”
Cậu nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng, tràn ngập sự đề phòng.
“Tôi vẫn yêu em mà.”
Cảnh Lan nhìn cậu một cách phức tạp, nắm lấy bàn tay yếu ớt của cậu, thở dài khe khẽ.
Nực cười.
Đầu óc Sơ Bạch thoáng chốc trống rỗng.
Lúc này, bàn điều trị di động cũng vừa được các nhân viên y tế đưa vào, bận rộn điều chỉnh ghế dựa cho phù hợp với tình trạng của cậu. Sau đó, họ tháo dải băng đã đẫm máu.
Vết dao đã mưng mủ, máu và dịch mủ không ngừng rỉ ra, bác sĩ nhanh chóng làm sạch, rồi lắp thiết bị điều trị vào.
Khi thiết bị điều trị bắt đầu truyền thuốc, cơn đau dần biến mất, để lại một cảm giác tê buốt và lạnh lẽo.
Sơ Bạch lặng lẽ ngồi dựa vào ghế, gương mặt tái nhợt còn lấm tấm mồ hôi, những lọn tóc bên tai dính bết vào trán.
Qua khe cửa, cậu đưa mắt nhìn ra bên ngoài, không thấy Đồng Sanh đâu. Có vẻ như cậu ta đã bị sai đi làm việc khác.
Các nhân viên y tế đã rời khỏi phòng, chỉ còn lại Cảnh Lan đứng cạnh.
Không gian yên tĩnh lại, Sơ Bạch không nói gì, và Cảnh Lan cũng không tỏ vẻ lúng túng. Hắn lấy một đĩa trái cây dùng để tiếp khách, bình thản gọt một quả táo, rồi cắt thành từng miếng nhỏ đưa đến miệng Sơ Bạch.
Sơ Bạch khẽ nhíu mày, nghiêng đầu, từ chối nhận.
Cậu không hiểu Cảnh Lan có ý gì.
Bên tai vang lên tiếng thở dài khe khẽ, ánh nắng bên ngoài ngày càng yếu đi. Cảnh Lan giơ tay bật đèn trong phòng, ánh sáng ấm áp tỏa lên làn da trắng bệch của Sơ Bạch, khiến vẻ lạnh lùng của cậu dường như cũng trở nên dịu đi.
“Đừng bướng bỉnh nữa, ăn chút đi.” Hắn nhẹ giọng nói, đầy vẻ quan tâm.
Sơ Bạch chưa từng cảm thấy người này lại điên rồ đến thế.
Lẽ nào tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là ảo tưởng của cậu?
“Nếu đã quyết định chia tay, thì cũng không cần nói những lời này đâu.” Cậu thản nhiên đáp, đón nhận thực tế rằng người tình năm năm của mình, chỉ trong vài ngày, đã quyết định phản bội và chọn một người khác để kết hôn.
Hay có lẽ, không thể gọi đây là phản bội.
Phải chăng đó là kế hoạch từ lâu, khi hắn chưa bao giờ thật sự yêu cậu?