Tái Sinh HE Cùng Đối Thủ Của Tra Nam

Chương 17

Sơ Bạch không nói gì, vốn dĩ cậu chỉ vì ánh trắng tràn lan ấy mà vô tình nhìn thoáng qua.

Những dấu vết ấy do ai để lại thì không cần nghĩ cũng biết. Đồng Sanh là vô tình hay cố ý, điều đó Sơ Bạch không rõ, và cũng chẳng quan tâm.

Ánh mắt cậu lướt qua những món ăn được sắp xếp gọn gàng gần đó, vốn là phần chuẩn bị cho dạ tiệc. Chẳng bao lâu nữa, đám thị vệ sẽ vào phòng để mang những món ăn này ra sảnh tiệc.

Thấy Sơ Bạch không chú ý đến mình, sắc mặt của Đồng Sanh chợt sầm xuống, nhưng cậu ta nhanh chóng nở một nụ cười rạng rỡ, “À, chút nữa những món này sẽ được đưa ra cho khách. Anh Cảnh bảo tôi đẩy anh qua góc phòng, có được không?”

Dù đã quyết định làm việc đó, nhưng cuối cùng lại vẫn hỏi một câu cho có lệ.

Nói xong, cậu ta không đợi Sơ Bạch trả lời mà bắt đầu hành động.

Đẩy bàn điều trị của Sơ Bạch đến một góc tối trong căn phòng phụ, nơi có một tấm rèm dày. Đồng Sanh kéo tấm rèm phủ kín lấy Sơ Bạch, dịu dàng nói, “Anh đừng có chạy lung tung nhé, nếu không Anh Cảnh sẽ giận đấy.”

Nói rồi, cậu ta ngừng lại một chút, giọng điệu chậm rãi: “Nhưng mà, anh cũng đừng cãi vã với Anh Cảnh nữa, có gì thì xin lỗi là xong mà.”

Cách cậu ta nói nghe như thể thật sự đang khuyên giải hai người bạn vừa cãi nhau.

Nói xong, vang lên tiếng bước chân nện nhè nhẹ trên nền nhà, nghe ra có vẻ như cậu ta đã rời đi.

Đám thị vệ làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ trong nháy mắt căn phòng phụ đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn lại một món đồ cuối cùng.

Mọi người đều đã rời đi, chỉ còn một người cuối cùng khi đang với tay chuẩn bị lấy đĩa bánh, bất ngờ sau gáy bị nhói lên, sau đó ngã sập xuống đất bất tỉnh.

Không rõ từ lúc nào, Sơ Bạch đã bước ra từ sau tấm rèm. Cậu luôn ẩn mình, không để lộ bất cứ dấu hiệu nào cho đến phút cuối.

Cậu cúi xuống nhìn người thị vệ đã ngất, mau lẹ cởi toàn bộ trang phục của hắn và nhanh chóng thay vào người.

Bộ đồng phục đen trắng của thị vệ ôm chặt lấy thân hình cậu, có phần hơi chật, chỗ khuỷu tay và đầu gối bị co lại và hơi nhăn.

Sơ Bạch nhìn vào hình bóng mình phản chiếu trên cửa sổ, ánh mắt lướt qua mái tóc trắng rực rỡ, rồi đội chặt chiếc mũ của thị vệ lên đầu.

May mắn là, thị vệ này chủ yếu chịu trách nhiệm vận chuyển và sắp xếp đồ ăn, nên buộc phải đeo mũ và khẩu trang để tránh lông tóc rơi xuống.

Sơ Bạch lật ngược chiếc mặt nạ để che lại, nhưng vẫn còn vài sợi tóc trắng rơi ra, rất dễ nhận thấy. Cậu nghĩ một chút, rồi xé một mảnh từ lớp lót đen của bộ đồ cũ, quấn quanh phần tóc lộ ra và nhét gọn vào bên dưới mũ.

Nhìn từ xa sẽ không thể nhận ra sự khác biệt.

Sơ Bạch kéo người thị vệ bất tỉnh vào sau tấm rèm, sau đó đẩy chiếc xe nhỏ chất đầy đồ ăn và rời khỏi phòng. Lúc này tiền sảnh của cung điện còn khá vắng vẻ, buổi tiệc tối vẫn chưa bắt đầu.

Cậu đẩy xe tiến vào hậu sảnh, nơi đã được bày sẵn hàng loạt bàn ăn và vô số món ăn phong phú, khắp xung quanh được trang trí bằng vô số trang sức lấp lánh, phản chiếu ánh sáng từ trần nhà, khiến cả không gian trở nên xa hoa tráng lệ.

Mọi người đều đang im lặng bận rộn, thỉnh thoảng tiếng đĩa va vào nhau tạo ra âm thanh trong trẻo.

Sơ Bạch quan sát và ghi nhớ cách họ sắp xếp đồ ăn, sau đó đứng bên bàn tiệc, bắt chước họ sắp xếp các món ăn thành những tháp đồ ăn theo đúng thứ tự.