Sơ Bạch khẽ rít một hơi để chịu đựng cơn đau.
Cậu gắng gượng đưa tay ra khỏi lớp chăn và đặt nhẹ bên cạnh, tiện để nhìn rõ hơn những dòng tin nhắn trên màn hình.
Duy Tư ngồi bên cạnh không hiểu rõ tình huống, nhưng cố gắng nói sang chuyện khác để đánh lạc hướng cậu: "Cậu đừng lo, bệnh viện dưới kia sắp có chỗ trống rồi. Xuống đó, có đủ các thiết bị cần thiết, vết thương sẽ mau lành hơn nhiều."
“Còn về hai tên ngồi lê đôi mách ban nãy, tối nay tôi sẽ cho chúng tuần tra thêm hai tiếng nữa.”
Ánh mắt Sơ Bạch vẫn dán vào dòng chữ trên màn hình, lướt nhẹ qua vẻ mặt căng thẳng của Duy Tư, rồi yếu ớt đáp lại: "Cảm ơn."
Duy Tư khựng lại, vội vàng xua tay: "Phải là tôi cảm ơn cậu mới đúng. Nếu không có cậu, chắc tôi còn nằm vật vã trên giường."
Nói đến đây, Duy Tư nhận được một thông báo, liền xin phép Sơ Bạch rồi ra ngoài boong tàu nhận cuộc gọi.
Trong phòng trở lại sự yên tĩnh.
Sơ Bạch nhìn vào dòng chữ đơn độc trên màn hình, chậm rãi gõ từng từ:
"Ngày kia bị tấn công, lịch trình tàu bị trễ, chắc là ngày mai tôi mới về đến nơi."
Gõ xong, cậu lặng lẽ nhìn dòng tin nhắn hồi lâu rồi mới từ từ tắt màn hình.
Dù có chút khó hiểu, cậu không nghi ngờ gì về Cảnh Lan, càng không để tâm đến những lời đồn đoán kiểu như "Vực Chủ đã có người mới và sẽ bỏ rơi cậu."
Bởi vì nửa tháng trước, hôn lễ của hai người đã được chuẩn bị sẵn, một phần nơi tổ chức cũng đã được trang trí, chỉ còn chờ cậu hoàn thành nhiệm vụ rồi trở về.
Từ khi mười ba tuổi, cậu đến Trung Tâm Đảo, và vào năm mười tám tuổi, cậu bắt đầu bên Cảnh Lan, giờ đã là năm năm rồi.
So với những lời đồn đại đó, điều Sơ Bạch lo lắng hơn cả là liệu Cảnh Lan có đang gặp phải vấn đề gì rắc rối hay không.
Cậu nghĩ vậy, nhưng trong lòng dần dâng lên một cảm giác bất an.
Cánh cửa "kẽo kẹt" mở ra, Duy Tư quay lại với vẻ mặt nặng nề.
Nhìn thấy Sơ Bạch, hắn liền cố gắng điều chỉnh biểu cảm, rút ra một lọ thuốc từ túi áo, cẩn thận đỡ cậu ngồi dậy và đưa cho cậu hai viên, giọng cố gắng nhẹ nhàng: "Phía dưới đã có chỗ trống rồi, y tá sẽ đến đưa cậu xuống sớm thôi."
Sơ Bạch chỉ gật đầu nhẹ đáp lại, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Duy Tư mím chặt môi, lông mày thoáng nét phiền muộn.
Cuộc gọi vừa nãy là từ Thượng tướng.
Ý rất rõ ràng: nếu nể mặt Duy Tư thì họ sẽ ngay lập tức sắp xếp giường bệnh cho Sơ Bạch, nhưng...
"Quân đội phía Bắc đã hy sinh không ít để chế tạo món trang sức cậu ta muốn. Giờ chẳng qua là bị đâm một nhát, có đáng gì mà phải quan tâm."
"Được rồi, Duy Tư, sẽ không để cậu ta chết ở đây đâu."
"Vực Chủ bây giờ rất coi trọng người mới, còn chuẩn bị hẳn lễ chào mừng. Kể từ khi người đó về, Cảnh Lan chưa hề nhắc đến Sơ Bạch, cậu nghĩ, cậu ta còn có chỗ đứng trong mắt Vực Chủ sao?"