Ánh mắt hắn thoáng vẻ căng thẳng, cố tình tránh ánh nhìn của Sơ Bạch rồi kéo một chiếc ghế đến bên giường và ngồi xuống.
Ở đây chẳng có mấy thiết bị tinh vi nào. Do có quá nhiều thương binh ở phía dưới, căn phòng nghỉ tạm thời này mới được mở ra trên boong để tạm thời tiếp nhận thương binh mới. Đêm qua một số người đã được đưa xuống dưới, bây giờ chỉ còn mỗi mình Sơ Bạch.
Có lẽ hai tên lính ban nãy vừa mới được điều đến hỗ trợ, nên không hề để ý rằng ngay sau chỗ mình ngồi có một phòng bệnh tạm thời.
“Đừng bận tâm đến bọn họ,” hắn khô khốc lên tiếng an ủi.
Sơ Bạch chẳng tỏ ra chút phản ứng nào, chỉ yên lặng nằm đó, đôi mắt hơi khép lại một cách mệt mỏi, nhìn đăm đăm lên ánh đèn trắng trên trần nhà.
— Cậu không hề để tâm đến những lời đó. Từ khi lên tàu chiến, cậu đã biết rằng họ không thích mình.
Thật ra, đêm qua cậu đã mơ màng tỉnh dậy một lần, khi người bệnh bên giường cạnh đó vừa được chuyển đi, cậu nghe được mấy lời bàn tán của các y tá.
Giọng nói đầy ác ý như thể muốn cậu biến mất khỏi thế gian...
Chẳng có gì lạ. Cậu hiểu rõ điều đó.
Sơ Bạch không mấy bận lòng về việc này. Cậu chỉ thấy khó hiểu tại sao sự chán ghét ấy lại mạnh mẽ đến vậy, thậm chí là căm ghét.
Lý do duy nhất cậu có thể nghĩ đến chính là thân phận của mình. Một kẻ đáng lẽ phải chật vật sinh tồn trên Tinh cầu Rác, lại vì một câu nói của Vực Chủ mà có thể vươn tới đỉnh cao, sự khác biệt quá lớn khiến họ khinh ghét cậu.
Cảm thấy mệt mỏi, Sơ Bạch khẽ nhắm mắt lại, ý thức dần trở nên mơ hồ. Nhưng cơn đau trên cơ thể càng rõ nét khiến cậu chẳng thể chìm vào giấc ngủ.
Điều đó không quan trọng, nhưng có một chuyện khác...
Một lúc sau, cậu khẽ mấp máy đôi môi khô khốc vì lâu ngày chưa uống nước, “Cảnh Lan đã đưa người về rồi sao?”
Giọng nói khàn khàn vang lên. Cảnh Lan, hay còn gọi là Vực Chủ, có lẽ chỉ mình Sơ Bạch mới dám gọi thẳng tên hắn như thế.
Người đàn ông bên cạnh thoáng căng thẳng, cẩn thận cân nhắc trước khi đáp, “...Phải, là có đưa một người về, nhưng có lẽ chỉ là bạn hoặc một vị khách quý từ tinh vực khác. Chuyện Vực Chủ đưa người về Trung Tâm Đảo vốn cũng không phải hiếm.”
Hắn không rõ tình hình ở Trung Tâm Đảo, nhưng việc Vực Chủ đưa người ngoài về cũng chẳng phải chuyện bất thường.
Đúng như dự đoán, Sơ Bạch lặng im một lúc rồi gật đầu, dường như đã đồng tình với lời giải thích của hắn.
Nhưng...
Theo ý niệm của cậu, vòng sáng xanh nhạt từ thiết bị đeo tay lóe lên thoáng chốc. Sơ Bạch mở thiết bị lên.
Màn hình của thiết bị này sẽ không hiện thị cho người khác thấy trừ khi chủ nhân cho phép. Nhìn vào đó, sắc mặt Sơ Bạch thoáng tái đi thêm phần nào.
Vì luôn dõi theo cậu, người đàn ông nhạy bén nhận ra điều khác lạ, liền cẩn trọng hỏi: “Có chuyện gì không?”
Sơ Bạch không nhìn hắn, chỉ bình thản đáp: “Không có gì.”
Trên màn hình trước mặt cậu hiển thị một dòng tin nhắn:
"Ngày mai tôi sẽ trở về."
Đây là tin nhắn cậu đã gửi đi hai ngày trước, nhưng đến giờ vẫn chưa nhận được hồi âm.
Hai ngày trước, sau khi truy quét nhóm phản loạn cuối cùng, Sơ Bạch đã gửi tin nhắn cho Cảnh Lan, nhưng ngay tối đó, cậu lại bị tấn công bởi những kẻ còn sót lại.
Chúng chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, mà vẫn âm thầm tích tụ sức mạnh, chờ cơ hội ra đòn chí mạng.
Ban đầu Sơ Bạch chẳng gặp vấn đề gì, nhưng khi cứu được Duy Tư – người đang ngồi bên cạnh cậu lúc này – cậu lại bị thương và ngất đi vì đau.
Đến tận ngày thứ ba sau khi tỉnh dậy, tin nhắn cậu gửi trước đó vẫn bặt vô âm tín, cứ như đã ném vào đáy biển sâu không một chút gợn sóng. Người ấy thậm chí chẳng hỏi câu nào, cũng không bận tâm. Sao đến giờ vẫn chưa về?