"Đừng can thiệp vào chuyện của cậu ta nữa, nhiệm vụ của chúng ta chỉ là đưa cậu ta trở về Trung Tâm Đảo." Thượng tướng để lại lời cảnh cáo cuối cùng trước khi cúp máy.
Duy Tư tức đến nỗi không nói thành lời.
Thứ nhất là vì thái độ của Thượng tướng đối với Sơ Bạch, thứ hai là sự nghi ngờ mà Thượng tướng dành cho hắn.
Thượng tướng cho rằng việc hắn cố gắng tìm nguồn chữa trị cho Sơ Bạch là để bợ đỡ cậu ta!
Đúng, vì định kiến của Thượng tướng mà Sơ Bạch không được cung cấp y tế đầy đủ, nên hắn đã phải đi xin giúp đỡ. Nhưng cậu ấy đã cứu mạng hắn, chẳng lẽ hắn lại không thể thật lòng biết ơn?
Huống hồ, hắn không tin rằng Sơ Bạch là người xấu xa đến vậy.
Nghĩ đến đó, ánh mắt Duy Tư không khỏi dừng lại trên gương mặt bình lặng của Sơ Bạch.
Mái tóc trắng mềm mại của cậu buông xuống theo gò má, rũ trên gối và bên tai, lộ ra làn da trắng muốt. Đôi mắt có đường nét vô cùng đẹp, góc mắt hơi chếch lên, hàng mi dài trắng nhạt tạo một bóng mờ mỏng nhẹ trên mí mắt, không thể che giấu được nốt ruồi lệ gần như mê hoặc ngay bên dưới.
Gương mặt vốn dĩ mang vẻ quyến rũ đặc biệt, nhưng khí chất lạnh nhạt và xa cách của cậu đã gạt đi mọi sự quyến rũ ấy.
Duy Tư lặng lẽ ngắm nhìn, bất giác nhìn lâu hơn bình thường.
Trước đây, hắn chưa từng để ý cậu ta quá nhiều vì cảm giác chán ghét. Nhưng người mà Vực Chủ cưng chiều nhiều năm qua, quả nhiên phải có điều gì đó đặc biệt.
Ngoại hình của Sơ Bạch không thể phủ nhận là rất đẹp.
Hắn từng như bao người khác, chỉ nghĩ rằng cậu ta là một kẻ vô dụng được Vực Chủ nhặt từ Tinh cầu Rác về.
Cậu ta cứ liên tục yêu cầu Vực Chủ cấp cho những món đồ quý giá mà cả đời người thường chưa chắc đã thấy qua, chỉ để chế tác thành những món trang sức vô dụng.
Chẳng hạn như chiếc vòng cổ từ răng độc long của Tinh cầu Ster, hay bông tai từ kim cương của Tinh cầu Esca. Những món đồ xa xỉ nhiều không đếm xuể.
Vậy mà Vực Chủ vẫn chiều chuộng hết mực, mặc kệ bao đội quân tinh nhuệ hy sinh tại những tinh cầu đó, chỉ để thu về những món đồ xinh đẹp hay quý hiếm.
Nhưng giờ đây...
Trong mắt Duy Tư ánh lên một tia phức tạp.
Thật khó để tưởng tượng rằng người sẵn sàng cứu hắn trong cơn nguy hiểm có thể là một kẻ kiêu ngạo và vô lý đến vậy.
Hôm đó, kẻ địch tấn công từ một góc độ hiểm hóc, mạng sống của hắn cận kề cái chết, thậm chí Sơ Bạch cũng có thể mất mạng nếu không cẩn thận.
Nhưng cậu ấy vẫn ra tay.
Ngay cả bây giờ, khi phải ở lại trong phòng bệnh trống trơn, cậu cũng không một lời oán thán, chỉ lặng lẽ chờ đợi việc phân phối hợp lý.
Nghĩ đến đây, Duy Tư bất giác hít một hơi thật sâu.
Có lẽ do ánh mắt dừng lại quá lâu, Sơ Bạch bất ngờ nhìn qua khiến hắn giật mình, vội lắp bắp: "Tôi... chỉ là đang nghĩ chút chuyện."
Sơ Bạch dường như không để tâm, chỉ khẽ nhìn qua hắn rồi lại quay ánh mắt đi chỗ khác.
Duy Tư thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nhìn cậu thêm vài lần rồi thu ánh mắt lại. Khi ánh nhìn cuối cùng thoáng qua dái tai tròn trịa, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy khó hiểu.
Nói đến đây, có vẻ từ khi hắn gặp Sơ Bạch, cậu ấy chưa từng đeo món trang sức xa xỉ nào.