Mavis nổi tiếng rồi.
Mọi người đều biết cô đã dám cãi lại giáo sư mới.
Hai anh em song sinh nhà Weasley dành cho cô sự ngưỡng mộ chân thành: "Quý cô Mavis Lin thân mến, sao cô không ở Gryffindor nhỉ? Cô chính là một Gryffindor chính hiệu!"
Mavis nhét chiếc bánh mỳ kẹp xúc xích vào miệng, vừa nhai vừa lầm bầm: "Mình là Hufflepuff!"
"Được thôi, Hufflepuff." Hai anh em nhà Weasley cười nói: "Một Hufflepuff vĩ đại."
Mavis: = =
Người anh khác của nhà Weasley, Percy, lại không đồng tình: "Em không nên cãi lại giáo sư, đó là hành động sai trái."
"Quyền lực không đồng nghĩa với sự đúng đắn." Cô không cho là đúng: "Việc đối lập giữa các Nhà vốn đã đủ tệ rồi, giờ ông ta lại còn phân biệt huyết thống nữa."
Ở Slytherin thì có lẽ cô sẽ không dám đứng ra, nhưng ở Hufflepuff, có cả phù thủy thuần huyết, máu lai, và phù thủy sinh ra từ gia đình Muggle, như thế không phải là phá hoại tinh thần đoàn kết sao.
Điều khiến người ta khó chịu hơn là... "Ông ta lấy quyền gì mà coi thường em chứ?" Mavis lẩm bẩm: "Có giỏi thì coi thường Kẻ mà ai cũng biết là ai đó đi, cho ông ta trăm lá gan cũng không dám, chèn ép học sinh thì hay ho gì chứ?"
Cô phàn nàn, các giáo sư cũng rất tức giận.
Giáo sư Sprout đã đặc biệt đến tìm Giáo sư Fawley để hỏi lý do tại sao ông ta làm vậy.
"Tôi có quyền phạt học sinh." Vị giáo sư mới khá lạnh lùng, từ chối thu hồi hình phạt: "Con bé vi phạm kỷ luật lớp học, không tôn trọng giáo sư. Tôi thấy hình phạt của mình không có gì sai."
Giáo sư Sprout cố gắng thuyết phục: "Dù thế nào, anh cũng không nên cấm con bé vào lớp học, đó là quyền lợi của học sinh."
Giáo sư Fawley im lặng một lúc, nể mặt bà chủ nhiệm: "Được thôi, nếu con bé sẵn sàng xin lỗi, tôi sẽ xem như chuyện này chưa xảy ra."
Giáo sư Sprout có vẻ khó xử nhưng vẫn đồng ý.
Bà tìm đến Mavis, ánh mắt ngầm ra hiệu: "Em đi cùng tôi đến văn phòng Giáo sư Fawley, rồi không cần nói gì cả, tôi sẽ lo."
Nhưng Mavis nói: "Thưa chủ nhiệm, em không muốn xin lỗi ông ấy."
Giáo sư Sprout muốn nói lại thôi.
"Ở Nhà chúng ta, học sinh xuất thân từ nhiều chỗ khác nhau, nếu bị chia thành các phe phái thì chẳng còn đoàn kết gì nữa." Mavis đúng lý hợp tình nói: "Hiện giờ ông ấy phạt em như vậy, mọi người đều tức giận và không ai coi lời ông ấy là đúng nữa."
Giáo sư Sprout ngạc nhiên nhìn cô, hài lòng vỗ vai Mavis: "Trò Lin, đây không phải việc trò cần lo."
"Em là một phần của Nhà, nên đây là việc của em." Cô kiên quyết nói: "Em sẽ không xin lỗi đâu. Những gì ông ấy nói là sai – nếu em xin lỗi, thì là xin lỗi vì em là học sinh của ông ấy, hay xin lỗi vì em đã sai?"
Giáo sư Sprout nhất thời lặng im.
"Em có thể tự học." Cô đã suy nghĩ kỹ rồi: "Dù sao ông ấy cũng chỉ dạy một năm thôi."
"Không được, trò là học sinh." Giáo sư Sprout cau mày nghĩ một hồi lâu, quyết định tìm Dumbledore.
Dumbledore vẫn chưa biết về câu chuyện này, ngạc nhiên hỏi: "Trò Lin nói những lời như vậy sao?"
"Albus, anh nên nói chuyện với Giáo sư Fawley." Giáo sư Sprout nói: "Anh ta không nên nói như vậy với học sinh."
Dumbledore gật đầu: "Tôi sẽ nói chuyện với Philip."
Tuy nhiên, Philip Fawley không hoàn toàn đồng tình.
Ông ta hỏi Dumbledore: "Phải chăng tất cả các giáo sư của Hogwarts đều phải đồng tình với quan điểm của ông? Mà không được có lý tưởng của riêng mình?"
Dĩ nhiên, câu trả lời là không.
Ông ta tiếp tục hỏi: "Là một giáo sư, tôi có quyền phạt học sinh không?"
Dumbledore bình tĩnh đáp: "Tất nhiên, nhưng trò Lin chỉ là một học sinh năm hai, chúng ta nên khoan dung hơn với con bé."
Philip Fawley: "Tôi không hề trừng phạt về thể xác đối với con bé, thậm chí còn không dùng bùa chú. Hơn nữa, tôi đã đồng ý với thỉnh cầu của Giáo sư Sprout, chỉ cần con bé xin lỗi, tôi sẽ thu hồi hình phạt."
Dumbledore thở dài.
"Thế là tôi đã khoan dung hết mức rồi." Giáo sư mới lạnh lùng nói: "Nếu ông nghĩ tôi không phù hợp dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, ông có thể yêu cầu hội đồng sa thải tôi."
Dumbledore đáp: "Philip, chúng ta không nên phân biệt giữa thuần huyết và máu lai."
Philip Fawley: "Đó là quan điểm của Slytherin, không phải từ... Hơn nữa, ông không thể chứng minh kết luận của tôi sai."
Dumbledore im lặng.
Liệu dòng máu thuần có mạnh hơn dòng máu lai, vẫn còn là một câu hỏi chưa có đáp án; cả hai bên đều có thể đưa ra nhiều ví dụ chứng minh.
Đây là một đề tài không có hồi kết, bởi vì, sức mạnh vốn dĩ là điều không thể định nghĩa.
Ông không thể chứng minh học thuyết của Fawley là sai, cũng không thể ngăn ông ta thực hiện học thuyết của mình. Thực tế, vẫn còn nhiều phù thủy tin tưởng vào thuyết dòng máu, chỉ là có người ôn hòa, có người cực đoan.
Nếu chỉ vì khác biệt lý tưởng mà ép buộc đối phương thừa nhận mình sai, thì chẳng phải đó cũng là một dạng áp bức sao?
"Nếu vậy, có lẽ trò Lin thực sự không còn phù hợp với lớp học của anh nữa." Dumbledore nói: "Nhưng Philip, tôi mong anh không nói từ đó trong trường học."
Ông nghiêm túc nói: "Chúng ta không thể dùng những từ đó với học sinh."
Philip Fawley nhìn ông chằm chằm trong chốc lát, miễn cưỡng gật đầu: "Nếu đó là yêu cầu của ông, thì như ý ông vậy. Còn gì khác không?"
Dumbledore xua tay.
Ông ta khách sáo gật đầu, rồi quay lưng rời đi.
Sau bàn làm việc, Dumbledore đan hai tay lại, nhắm mắt nhớ lại những lời vừa nghe – con người có thể dùng ngôn từ để xúi giục người khác, dùng lợi ích để dụ dỗ, dùng quyền lực để ép buộc, nhưng những điều sai trái sẽ mãi mãi không trở thành đúng được.
Một đứa trẻ tuyệt vời. Ông nghĩ, khi 12 tuổi, liệu mình có được nhận thức tỉnh táo như vậy không?
Tất nhiên là không.
Nếu có… Dumbledore khẽ thở dài, đôi mắt thoáng qua nét buồn bã.
Suy nghĩ một lúc, ông gọi một tờ giấy da dê, viết vội một câu rồi đưa cho con cú bên ngoài cửa sổ.
Tiết thứ hai của môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, Mavis chuẩn bị đến thư viện tự học.
Các bạn học nhìn cô với vẻ mặt đầy thông cảm, lưu luyến không rời.
Cedric hứa: “Mình sẽ cho cậu mượn vở ghi chép.”
“Cảm ơn cậu.” Mavis rất biết ơn.
Nhưng cảnh tượng này chỉ kéo dài chưa đến mười phút.
Giáo sư Sprout đến, bà nở nụ cười đầy ẩn ý: “Trò Lin, đi cùng tôi nào, Hiệu trưởng Dumbledore muốn gặp trò.”
Mavis bối rối: “Hiệu trưởng tìm em làm gì ạ?”
Giáo sư Sprout: “Không phải trò nên đi học môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám sao?”
Mavis: “???”
Nửa giây sau, cô: “Aaaaaa!!!!”