Con Cú Của Tôi Bị Lạc Đường

Chương 18: Tiết Thể dục

Mavis quyết định sẽ cố gắng hơn trong tiết học bay.

Đây là một môn học khá thực dụng.

Chổi bay là phương tiện giao thông chính của phù thủy, tương đương với xe đạp và xe điện của dân Muggle, là lựa chọn thiết yếu cho những chuyến đi xa.

Mavis không đặc biệt hứng thú với việc bay, nên chỉ xem đây là một kỹ năng để học.

Nhưng trong suốt buổi học, bà Hooch chủ yếu chú ý đến những học sinh chơi Quidditch, chẳng còn mấy thời gian để ý đến nhu cầu của các học sinh khác.

Mavis chỉ có thể tự mình khám phá, nhưng tiến bộ vẫn rất hạn chế.

Tóm lại lý do, có lẽ là vì… không dám bung hết sức? Cô không dám bay quá nhanh, dễ bị chóng mặt và cũng sợ nhỡ mà rơi xuống thì sẽ bị thương nặng.

Giá mà có thể mơ thấy mình đang bay thì hay biết mấy, trong mơ thì không sợ ngã xuống… nhỉ.

Nghĩ vậy, cô đột nhiên mong chờ.

Rồi, cô thực sự đã nằm mơ…

Cũng giống như lần trước, cô mơ màng tỉnh dậy, thấy bên gối có một con cú mèo đang đứng, cái mỏ nhẹ nhàng mổ vào mu bàn tay cô, ra hiệu cô đi theo.

Mavis nhảy xuống giường, ngạc nhiên nhận ra rằng mình đã mặc quần áo chỉnh tề.

Đi theo con cú ra ngoài, suốt dọc đường không có bóng người, cứ thế thuận lợi đến sân Quidditch. Sau đó bầu trời bỗng sáng rực.

Ánh nắng xuân ấm áp và rực rỡ, trên bãi cỏ lác đác vài ba học sinh.

Cô cúi xuống nhìn, thấy dưới chân mình là một cây chổi.

“Đây là cây Sồi Mũi Tên 79, được thợ làm chổi Eliyah Grim ở Portsmouth chế tạo vào năm 1879. Năm 1935, có người đã dùng nó để bay qua Đại Tây Dương và nó đã được ghi vào lịch sử.” Một người bên cạnh lên tiếng.

Mavis quay đầu lại, thấy một vị… giáo sư (?) đang ngồi trên chổi.

Cô không chắc người này có phải là giáo sư không, vì cô chưa từng gặp qua người này, nếu trong nguyên tác có nhắc đến, chắc chắn cô sẽ nhớ – bà không có đôi chân, dưới tà áo choàng là khoảng không trống rỗng, nhưng vẫn có bóng.

Là người, không phải ma.

“Xin chào?” Cô ngập ngừng: “Xin hỏi cô là…”

“Rokuda Sykes.” Vị giáo sư tóc hoa râm nói: “Giáo viên dạy môn bay của em đây.”

Cái tên này rất quen thuộc, Mavis cảm thấy hình như đã nghe qua ở đâu đó.

Giáo sư Sykes nói: “Con người mới bắt đầu chơi Quidditch từ đầu thế kỷ 19, nhưng lịch sử của chổi bay thì lâu đời hơn Quidditch rất nhiều. Ban đầu, các phù thủy muốn có một công cụ có thể bay được, họ đã thử huấn luyện những sinh vật huyền bí như ngựa bay, nhưng suy cho cùng chúng vẫn là sinh vật sống, có ý thức riêng, nên không thực sự nghe lời phù thủy.”

Mavis chưa từng nghe đến những điều này trước đây nên chăm chú lắng nghe bà ấy.

Bà nói: "Vì thế, các nhà giả kim bắt đầu tìm kiếm một dụng cụ thích hợp, thay thế cho các sinh vật bay để trở thành "đôi chân thứ hai" của phù thủy. Ban đầu, người ta thử dùng xe ngựa nhưng quá cồng kềnh, còn thảm bay tuy thoải mái nhưng lại không đủ linh hoạt. Còn chổi bay, trước khi phát minh ra bùa đệm ngồi (Cushioning charm) vào năm 1820, vốn cũng chưa thoải mái lắm, nhưng hình dáng lại bình thường, dễ che giấu, thuận tiện để cưỡi và mang theo, vì vậy đã trở thành lựa chọn của nhiều phù thủy."

Mavis gật đầu.

Giáo sư Sykes tiếp tục: "Để điều khiển chổi, đừng coi nó như một công cụ trong tay, mà hãy coi nó như một phần của cơ thể trò, như tôi đang làm đây."

Vừa nói, cây chổi bà ấy đang cưỡi bỗng bay lên, lượn vòng, lật nhào, lao tới, đáp xuống và quẹo trái phải trên không, như một chiếc tàu lượn siêu tốc, trông rất gay cấn.

Mavis nhìn mà tim muốn nhảy ra ngoài.

Nhưng khi giáo sư Sykes quay lại bên cô, mặt không đỏ, hơi thở vẫn đều, điềm tĩnh nói: "Có lẽ trò thấy sợ, nhưng với tôi, việc này cũng chẳng khác gì nhào lộn."

Mavis: =口=

"Giờ thì, cưỡi lên cây chổi của trò đi." Bà ra lệnh.

Mavis nhấc cây chổi— nó đã biến thành cây chổi quen thuộc nhất của cô thuộc dòng Comet, ngồi lên, cơ thể từ từ trượt lên không trung.

"Bay cao hơn nữa." Giáo sư giục: "Sao trò lại căng thẳng vậy?"

Mavis: "…Sợ ngã."

Giáo sư nói: "Đây là Hogwarts."

Mavis: "?"

Giáo sư: "Nó sẽ bảo vệ em. Chưa từng có học sinh nào bị ngã chết trong giờ học."

Mavis: "…" Bị thương nặng cũng đáng sợ mà.

Có lẽ nhìn thấy vẻ mặt của cô, giáo sư thở dài, bất lực nói: "Thôi được, có lẽ tôi nên thử cách khác."

Sau đó, Mavis cảm thấy cây chổi nặng hơn, có người đỡ cây chổi của cô từ phía sau.

"Sẵn sàng chưa?" Giáo sư Sykes hỏi: "Đi nào!"

Cây chổi đột ngột vυ't lên cao, cơ thể cô chao đảo, Mavis lao lên với tốc độ như một chiếc máy bay cất cánh. Hogwarts bỗng chốc trở nên nhỏ bé, còn Hồ Đen giờ chỉ như một cái ao nhỏ.

"Lao xuống!" Giáo sư Sykes ấn cây chổi xuống, và họ bắt đầu lao xuống dưới.

Gió mạnh táp vào mặt khiến cô đau rát, mọi thứ xung quanh thay đổi liên tục.

Mavis ngơ ngác.

Giáo sư Sykes nắm tay cô, dạy cô cách điều khiển chổi: "Khi gió đến, hãy tận dụng sức mạnh của nó, như thế này."

Điều chỉnh hướng của chổi, thuận theo dòng khí, họ liền đón gió mà bay lên.

"Khi mưa đến, hãy né tránh nó."

Lúc bắt đầu trời còn quang đãng, nhưng giờ đây sấm sét đùng đùng, những hạt mưa to như hạt đậu tạt vào người, và những tia chớp vạch ngang bầu trời đêm đuổi theo họ.

"Tránh đi." Giáo sư nói: "Cứ nhẹ nhàng lắc đuôi cây chổi."

Mavis: "Aaaahhh!"

Đây là sấm sét đấy! Có thể bị đánh trúng mà!!

Nhưng không, cây chổi vẫn lao đi trong mưa gió, gió là bạn, mưa là kẻ nghịch ngợm, còn tia chớp đáng sợ kia lại dùng ánh sáng chỉ đường cho họ.

Dần dần, Mavis không còn sợ nữa.

Tim cô vẫn đập loạn nhịp, nhưng nỗi sợ đã dần bị thay thế bởi sự phấn khích khi được bay.

Cô cảm thấy mình như một chú chim vừa thoát khỏi l*иg, bầu trời rộng lớn, từ nay tự do bay lượn.

Như một con chim hải âu dũng cảm, trong gió bão vẫn kiêu hãnh bay cao.

Cảm giác phiêu lưu giữa lằn ranh sinh tử, vừa sợ hãi tột cùng, lại vừa hưng phấn vô cùng.

Cả người Mavis nổi da gà.

Ngày hôm sau.

“Bịch”, các bạn cùng phòng của Mavis bị đánh thức bởi một tiếng động lớn.

Họ kinh ngạc mở mắt ra, thấy Mavis ngã sõng soài dưới sàn bên cạnh giường… thực sự, đầu chạm đất, cằm đập xuống đất, trông vô cùng hài hước.

“Mavis? Cậu làm sao thế?” Mấy bạn nhà Lửng chạy tới đỡ cô dậy.

“Không sao đâu.” Mavis ngơ ngác đáp lại: “Chân mình mềm nhũn rồi.”

Bạn cùng phòng: “???”

Tiết học bay tuần sau, Mavis giơ tay đăng ký làm tấn thủ.

Bà Hooch muốn ai cũng thử Quidditch một lần, nên đồng ý cho cô tham gia trận đấu hôm nay.

Mavis cưỡi lên chổi, tay cầm một trái Bludger.

Bà Hooch thổi còi ra hiệu bắt đầu.

“Vυ't”, Mavis bay thẳng lên, trong Quidditch không có yêu cầu về độ cao, nên cô cứ bay lên thật cao rồi ép chổi xuống, bắt đầu lao về phía khung thành đối phương.

Kết hợp giữa tốc độ của chổi và lực hấp dẫn, tạo ra một tốc độ rất đáng sợ.

Anh em song sinh nhà Weasley làm tấn thủ, định lao tới cản cô, nhưng khi thấy tốc độ của cô thì hơi bối rối, chuẩn bị ra tay thì đã không kịp nữa.

Mavis lao vào khu vực ghi điểm, giơ cao trái Bludger trong tay và ném ra.

Bludger… bay được một đoạn, rồi rơi xuống khi còn cách thủ môn 10 mét…

“Phì——” Anh em song sinh phá lên cười, suýt nữa rơi khỏi chổi.

Mavis: "..."

*

Sau màn xấu hổ đó, Mavis lẳng lặng thêm việc tập luyện vào thời gian biểu.

Lịch học dày đặc, lại còn phải làm bài tập, nên thời gian tập tốt nhất là vào sáng sớm — không ngờ trước kia cô luôn tìm mọi cách trốn chạy bộ, giờ lại thấy nhớ những buổi chạy 800m vào sáng sớm thời trung học.

May mắn là thời tiết đã ấm lên rồi.

8 giờ là giờ giới nghiêm, khoảng 9 giờ Mavis đi ngủ, 5 giờ rưỡi dậy, đánh răng rửa mặt, rồi bắt đầu chạy một vòng quanh Hogwarts.

Không thể phủ nhận, buổi sáng không khí trong lành, yên tĩnh, lại không sợ bị trừ điểm, rất dễ chịu.

Cô không chạy nhanh được, mất khoảng 20 phút mới hoàn thành, sau đó trở về ký túc xá tắm rửa thay đồ. Khoảng 6 giờ rưỡi đến Đại Sảnh đường.

Khi đó vẫn chưa đến giờ ăn sáng, cô có thể lấy sách ra đọc trước, luyện một vài bùa chú.

7 giờ sáng, ăn sáng xong là đi học.

Cuối tuần, cô không còn ngồi suốt trong thư viện nữa, mà đi bộ đến nhà bác Hagrid, chơi trò ném đĩa với con Fang của bác ấy, tiện thể giúp bác ấy làm vài việc.

Hagrid là người trông coi khu săn bắn (ai mà biết khu săn bắn dùng để làm gì?), đôi khi bác ấy cần xử lý các con mồi săn được, và Mavis biết bác ấy không tiện dùng phép thuật, nên cô thường giúp bác ấy làm vài việc vặt.

Hagrid không được lòng các học sinh lắm, mọi người đều gọi bác ấy là “Gã Khổng Lồ Khờ Khạo,” và bác rất vui khi có một phù thủy nhỏ sẵn sàng nói chuyện với mình, nên đã nhiệt tình mời cô ăn bánh đá của mình (không…).

Mavis dũng cảm từ chối.

Dần dần, cô như một mầm non tích đủ dưỡng chất, bắt đầu phát triển mạnh mẽ.

Dấu hiệu rõ ràng nhất là: Đôi giày mà giáo sư McGonagall mua cho cô vào nửa cuối năm ngoái, chỉ mới qua vài tháng mà gần như không thể đi vừa nữa, các ngón chân bị ép chặt gây đau, còn những bộ quần áo rộng rãi trước kia cũng trở nên vừa khít, có thể vài tháng nữa sẽ không mặc vừa được nữa.

Mavis bắt đầu thấy lo lắng.

Cô đã tăng cơ, tăng pháp lực, chỉ duy nhất cái ví tiền... vẫn sạch hơn cả khuôn mặt cô.