Con Cú Của Tôi Bị Lạc Đường

Chương 17: Mùa xuân đến

Giáng sinh đã kết thúc, học sinh trở lại trường.

Trong tiết học Biến hình, Mavis đã thành công thực hiện thuật biến hình và giáo sư McGonagall không ngần ngại cộng cho Hufflepuff 5 điểm.

Cảm giác thật sảng khoái.

Sự chỉ dạy của hiệu trưởng đúng là hiệu quả. Cô tự mãn nghĩ rằng: “Nếu mình và Tom cùng sống trong một thời đại, cả hai đều được Dumbledore dạy dỗ, có khi hắn ta không chắc đã trở thành Chúa tể Hắc ám.”

Rồi tham vọng ấy tan biến ngay trong tiết học bay.

Học kỳ hai bắt đầu với môn học bay mô phỏng Quidditch, đội Hufflepuff đấu với Gryffindor.

Cedric và cặp song sinh nhà Weasley đã bộc lộ một phần tài năng, có lẽ sang năm họ sẽ gia nhập đội Quidditch. Nhưng còn Mavis... ừm, cô chọn cách đi dạo.

Dù gì thì đội chỉ cần 7 người, 2 người dự bị, những người khác có thể tự vui chơi.

Cô lười biếng cưỡi cây chổi Cleansweep cũ, bay lượn trên bãi cỏ.

Bay chậm thì không chóng mặt, gió thổi qua má, cơ thể tự do lướt trong không trung, cảm giác thật thoải mái. Có lúc bay mệt, cô đáp xuống trước cửa nhà Hagrid, làm quen và vuốt ve đầu của con Fang.

Fang đáng yêu hơn bà Norris nhiều.

Ở Hogwarts, vuốt mèo nguy hiểm hơn vuốt chó [doge].

Về cuộc sống ngoài giờ học, gần đây Mavis có một mục tiêu mới.

Cô muốn đổi lấy một chiếc cốc giữ nhiệt.

Bài viết ngắn của cô đã được đăng trên tuần san Độc dược, và cô nhận được 20 đồng Knuts tiền nhuận bút — đây là bài giới thiệu nhân vật trong thời gian bỏ phiếu, không phải bài viết ca ngợi sau khi đoạt giải.

Thực ra, Snape không trúng giải... ừm, thật ra là không trúng giải cũng phải thôi.

Nhưng Mavis không quan tâm đến kết quả bỏ phiếu miễn có tiền là được.

Chiếc cốc giữ nhiệt có thể đặt mua qua bưu điện, dùng các phiếu giảm giá khác nhau, giảm giá tối đa chỉ còn 10 Knuts!

Trong thế giới phép thuật, một quyển sách có thể có giá tới một Galleon, nên mức giá này là khá rẻ.

Chiếc cốc giữ nhiệt pháp thuật có chức năng tự động điều chỉnh nhiệt độ và được ếm bùa bảo quản, giữ nhiệt trong một tuần không thay đổi.

Mavis hy vọng có thể uống nước nóng bất cứ lúc nào, thay vì chỉ uống đồ uống nóng vào giờ ăn.

Nhưng cô thiếu một phiếu giảm giá cộng gộp 20% (loại phiếu giảm giá có thể áp dụng thêm nhiều phiếu giảm giá khác).

Như đã đề cập trước đó, các phiếu giảm giá của Mavis đều nhờ bùa nhân bản mà có, tạp chí cho phép sử dụng bùa nhân bản ba lần, nhưng phép thuật có thời hạn.

Thời gian duy trì bùa nhân bản của cô khoảng 15 ngày, sau khi hết hạn, những vật nhân bản sẽ biến mất.

Phiếu giảm gía được nhân bản trước đó đã hết hạn.

Số lần nhân bản tạp chí còn lại đã bị các bạn khác sử dụng.

“Nghe nói cậu muốn phiếu giảm giá của tuần san Phù Thủy?” Một cái đầu tóc đỏ xuất hiện bên trái.

Mavis: “Các cậu có không?”

Bên phải cũng xuất hiện một cái đầu tóc đỏ: “Nếu cậu sẵn lòng nói cho bọn mình biết vị trí của nhà bếp...”

Mavis: “Thỏa thuận xong!”

Cả hai đồng thanh: “Hợp tác vui vẻ.”

Bà Weasley là một độc giả trung thành của tuần san Phù Thủy và cũng thích sưu tập phiếu giảm giá, cặp song sinh nhanh chóng lấy được một tấm phiếu giảm giá cộng gộp và đổi lấy cách mở cửa nhà bếp từ Mavis.

Cả hai bên đều rất hài lòng.

Cuối tháng 1, Mavis đã đổi được chiếc cốc giữ nhiệt pháp thuật, và hăm hở muốn đan một chiếc áo len.

Que đan sẽ biến từ que diêm, sợi len biến từ tóc, có phải vừa thân thiện với môi trường vừa tiết kiệm không?

Tuy nhiên, xin nhắc lại: pháp thuật có thời hạn.

Với pháp lực yếu ớt của cô, không thể nào duy trì biến hình mãi mãi, sợi len từ tóc chỉ có thể tồn tại một ngày, chưa đan được mấy hàng đã tiêu tùng.

Cô: “...”

Sau khi suy nghĩ một hồi, Mavis đổi sang cách khác, dùng thuật biến hình để biến chiếc khăn tay thành khăn quàng cổ.

Xong xuôi.

Mỗi sáng thực hiện một lần thuật biến hình, xem như bài tập sau giờ học vậy.

Chiếc cốc đựng đầy nước nóng, khăn quàng che kín phần lớn khuôn mặt, thêm mũ và áo choàng, mùa đông bỗng nhiên không còn quá khó chịu nữa.

Mùa xuân chậm rãi đến.

Khóa học cũng trở nên khó hơn…

Môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám cuối cùng đã bắt đầu thực hành, giáo sư (không cần biết tên) đã dạy một câu thần chú rất hữu ích: Bảo vệ bằng giáp (Armor protection).

Cũng là một câu thần chú, nhưng Mavis cảm thấy câu này khó hơn so với các câu trong môn Bùa chú.

Nhưng cô không thể nói rõ tại sao lại khó, có thể vì nó cần nhiều pháp lực hơn, tinh thần cũng phải tập trung hơn? Hay có thể như giáo sư đã nói: "Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám khó hơn nhiều so với pháp thuật thông thường, bởi vì chống lại cái ác chưa bao giờ là điều dễ dàng."

Nhưng không biết có phải do cây đũa phép hay không, mà Mavis học khá thuận lợi.

Điều làm cô đau đầu lại là môn Độc dược.

Mặc dù Snape đã nói rằng "không cần phải vung đũa phép một cách ngu ngốc", nhưng điều đó chỉ nhằm phân biệt với môn Bùa chú, thực tế là, Độc dược cần phải có sự phối hợp với đũa phép.

Những thứ họ pha chế ở giai đoạn đầu không thể tính là Độc dược thực sự, vì chúng không có hiệu quả đặc biệt, nếu phải nói thì, chúng giống như hàng gia công.

Ví dụ như tinh chất cây bạch tùng, cây bạch tùng có thể chữa lành vết thương, có thể uống trực tiếp, nhưng sau khi chiết xuất, hiệu quả chỉ tốt hơn chứ không có hiệu quả mới.

Muggle cũng có thể làm điều này bằng công nghệ.

Nhưng Muggle không thể pha chế ra được Độc dược thực sự, vì họ không có pháp lực.

Trong thế giớ phép thuật, pháp lực là nguồn gốc của mọi thứ.

Có thể nói, nếu chia nhỏ quy trình chế biến Độc dược ra thành dây chuyền, giao cho Muggle hoặc máy móc làm, sẽ không có gì xảy ra.

Điều làm Mavis cảm thấy đau đầu chính là ở đây.

Việc pha chế Độc dược cần pháp lực, không vấn đề gì, nhưng cần bao nhiêu pháp lực? Khi nào thì cho vào? Cho vào với tốc độ như thế nào?

Khó quá.

Môn Độc dược ở học kỳ trước, chỉ cần chăm chỉ, cẩn thận, ai cũng có thể làm ra. Nhưng học kỳ này cần phối hợp với pháp lực… nên xảy ra nhiều sự cố với vạc nấu.

Cho vào quá sớm, phản ứng với nguyên liệu, hỏng.

Cho vào quá nhiều, pháp lực bùng phát, nổ tung.

Cho vào quá ít, pha chế thất bại, tạm biệt.

Mavis: QAQ

Học kỳ trước là thí nghiệm hóa học, mọi thứ đều có định lượng, giờ thì giống như nấu ăn, tất cả đều nghe theo tổ tiên mách bảo.

Pháp lực của mỗi người là khác nhau, kỹ thuật khác nhau, không thể làm theo kỹ thuật của người khác. Trong khi những người có tài năng như thể trời sinh họ đã biết phải làm thế nào, chỉ cần vung tay là xong, còn những người không có tài năng thì cho dù lật tung sách cũng không có cảm giác.

Connie Harris chính là người có tài năng.

Cô ấy xử lý nguyên liệu không cẩn thận bằng Mavis, thời gian cho các nguyên liệu cũng không chính xác, nhưng điều đó không quan trọng, cô ấy luôn làm đúng lúc cần làm.

Có lẽ đó chính là tài năng.

Nói đến đây, nửa năm trôi qua, các tân sinh viên ít nhiều đã biết được điểm mạnh của mình.

Connie học thần chú rất nhanh, biết nhiều câu thần chú, nhưng điều này có thể do tích lũy từ gia đình cô ấy, cô ấy thực sự giỏi về Độc dược, còn Thiên văn cũng rất tốt.

Cặp song sinh nhà Weasley có tài năng bay lượn, phối hợp ăn ý, học thần chú nhanh, cũng rất thích môn Thảo dược. Nhưng môn lịch sử phép thuật của họ thì hoàn toàn lộn xộn.

Cedric thì đặc biệt cân bằng, không có điểm yếu, tất cả giáo viên đều thích cậu ta.

Còn Mavis thì sao?

Môn thần chú tốt nhất, môn biến hình hiện tại vẫn có thể cứu vãn, còn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám có vẻ cũng ổn.

Bay lượn không có tài năng, Thiên văn không hiểu, lịch sử pháp thuật thì chỉ là đọc hiểu.

Độc dược và Thảo dược cũng chỉ tạm được, dựa vào ghi chú và cẩn thận không phạm sai lầm, nhưng thực sự không có tài năng.

Như vậy không ổn rồi.

Người đầu tiên chết trong loạt truyện HP chính là Cedric.

Mặc dù Mavis không có quan hệ gì đặc biệt với cậu ta, nhưng cũng không muốn cậu ta chết, vì vậy cô sớm đặt cho mình một mục tiêu nhỏ: khi lên lớp 6, trở thành người đại diện được chiếc Cốc Lửa chọn.

Bây giờ xem ra, có vẻ có chút khó khăn…

Môn nào có thể cứu vãn thêm một chút đây?