Lục Nghiên Châu không đáp lại ông ta nữa, lập tức đi về phía phòng bao VIP, giám đốc nhanh chóng đuổi theo, cố gắng tiếp đón, mãi cho đến hoàn thành xong tất cả mọi khâu chuẩn bị, chuẩn bị đóng cửa rời đi, Lục Nghiên Châu mở miệng:
“Gọi em ấy vào.”
“A?” Giám đốc ngạc nhiên một chút, ngay sau đó nhận ra người mà anh yêu cầu là ai, liên tục gật đầu, “Vâng, ngài Lục.”
Bên này, Giang Nhiễm chưa kịp kéo xong bản nhạc đã bị giám đốc cắt ngang.
"Giang Nhiễm, mau cùng tôi đi đến phòng bao, có vị khách chỉ muốn nghe cậu biểu diễn riêng."
"Từ từ, giám đốc để tôi kéo nốt đoạn nhạc đầu này cho xong đã." Giang Nhiễm né cánh tay đang định với tới của giám đốc.
Giám đốc gấp đến mức nhíu mày lại, "Nhưng vị khách ở phòng bao kia không chờ được, cậu nhanh đi đừng chọc tức ngài ấy."
Giang Nhiễm thấp giọng nói thầm, "Là ai mà bá đạo như thế."
Cậu ở nhà hàng Âu thực kéo đàn violin lâu như vậy mà chưa từng gặp vị khách nào bá đạo như vậy.
"Tiểu tổ tông, lời này cậu đừng nói trước mặt anh ta, họa là từ miệng mà ra đấy." Chuyện gia đình của vị kia ông nghe qua không ít, không phải người dễ sống chung.
Đi đến phòng bao vip, giám đốc gõ cửa.
“Vào đi.” Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Giang Nhiễm cảm thấy giọng nói có chút quen thuộc, khi đẩy cửa ra, khuôn mặt hoàn hảo, không thể chê được của Lục Nghiên Châu hiện ra trước mắt cậu.
“Lục Nghiên Châu!" Giang Nhiễm kinh ngạc, vốn nghĩ rằng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại người đó, vậy mà bỗng nhiên anh lại xuất hiện trước mắt cậu.
Lục Nghiên Châu hài hước nói, “Sao vậy, không muốn thấy tôi sao?”.
Giang Nhiễm ngập ngừng nói, “Không có.”
“Lại đây.” Lục Nghiên Châu gọi.
Lúc này giám đốc đã ngây dại, mất công nửa ngày ai dè hai người này có quen biết, thoạt nhìn còn tưởng có quan hệ mờ ám, khó trách vừa rồi ông nói muốn Giang Nhiễm phục vụ cho anh, tâm trạng của anh hình như không được tốt cho lắm.
Giang Nhiễm chậm rãi đi tới, ngồi đối diện với anh, chiếc bàn trong phòng bao là một chiếc bàn hình tròn, so với bên ngoài thì cái bàn lớn hơn một chút. Giang Nhiễm ngồi xuống, cách Lục Nghiên Châu rất xa.
Lục Nghiên Châu nhìn cậu ngồi xa như vậy, không vui mà hơi nhíu mày.
Động tác này nhỏ đến mức khó có thể bị phát hiện, nhưng đã bị giám đốc bắt gặp rồi, ông vội vàng đi đến bên người Giang Nhiễm, kéo cậu ngồi xuống bên cạnh Lục Nghiên Châu, “Giang Nhiễm à, đây chính là khách quý của chúng ta, cậu phải tiếp đãi thật tốt.”
“Giám đốc……” Giang Nhiễm đang muốn phản bác, cậu chỉ là một người kéo đàn violin, nội dung công việc không yêu cầu phải phục vụ khách hàng.
Giám đốc vỗ vai cậu, thấp giọng nói: “Chi phí phục vụ khách hàng sẽ tính vào lương, cho cậu gấp mười lần tiền lương.”
Giang Nhiễm ngay lập tức ngậm miệng lại, có tiền mà không kiếm thì phí quá.
Lục Nghiên Châu tất nhiên đã nghe đầy đủ rõ ràng cuộc hội thoại của hai người họ, sau khi giám đốc đi rồi, anh nhìn Giang Nhiễm, không khỏi cười khẽ: "Sao mấy ngày không thấy mà lại không còn tiền, trước đây không phải còn rất kiên cường sao?"
Giang Nhiễm hơi cúi đầu, "Quân tử yêu tiền, nhưng phải lấy đúng đạo, nợ thì trả, đó là chuyện đương nhiên không có gì sai."
"Vậy khi nào em trả tôi bữa cơm?"
Giang Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy có chút khó tin, không ngờ người này vẫn còn nhớ chuyện mời ăn cơm, "Ầy, nếu không thì bữa này coi như tôi mời anh."
Lục Nghiên Châu không có ý kiến gì.
Giang Nhiễm đưa thực đơn tới trước mặt anh, "Anh chọn đi."
Ngoài miệng nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại đau đớn không chịu nổi.
Lục Nghiên Châu cũng không khách sáo, cầm thực đơn lên xem, Giang Nhiễm chăm chú quan sát, thân thể không kìm được mà nghiêng về phía Lục Nghiên Châu.