Chỉ nghe Lục Nghiên Châu trầm giọng đọc: "Cua tuyết kết hợp với cà chua và trứng cá muối, gan ngỗng kiểu Pháp cùng quả sung sấy khô, súp thảo hương thảo hạt dẻ với thịt xông khói bọt biển, sò biển Hokkaido cùng gừng tây và sữa hạt dẻ, bò M5 cùng gan ngỗng kết hợp với nấm truffle đen sốt tương..."
Trong lòng Giang Nhiễm nhanh chóng tính toán, cũng may vẫn chưa đến mức không mua nổi bữa ăn, tuy nhiên, sau khi thấy ánh mắt của Lục Nghiên Châu dừng lại tại mục rượu vang, đó là chai Domaine Leroy Musigny Grand Cru có giá đến sáu con số, cậu bắt đầu lo lắng.
Mắt thấy Lục Nghiên Châu sắp chọn chai rượu đó, Giang Nhiễm lập tức kìm tay anh lại, biểu cảm trên mặt trông có vẻ sắp khóc, “Lục Nghiên Châu, anh phải hiểu rõ sự chênh lệch giàu nghèo giữa chúng ta, anh chọn chai rượu này, tôi chỉ có thể làm việc cả đời ở nhà hàng này để trả nợ.”
Lục Nghiên Châu híp mắt nhìn vào bàn tay đang đặt ở trên mu bàn tay mình, trêu ghẹo, “Cả đời em chỉ đáng giá có ngần ấy tiền thôi sao?”
Giang nhiễm không nói gì, chỉ dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn anh.
"Không phải em đồng ý mời tôi ăn cơm sao, đến rượu cũng không cho gọi?" Đối diện với ánh mắt cầu khẩn của cậu, Lục Nghiên Châu không hề mềm lòng, ý muốn trêu chọc cậu càng thêm mãnh liệt.
Giang Nhiễm chỉ cảm thấy tim mình như đang nhỏ máu, “Vậy anh cứ chọn đi.” Mấy chữ ngắn gọn bị cậu vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi.
Vừa nãy đúng là không nên nói mời bữa này, Giang Nhiễm hối hận không nguôi.
Từ sau khi Lục Nghiên Châu chọn xong chai rượu, cả người Giang Nhiễm trông chẳng còn chút sức sống, như thể không còn gì để luyến tiếc, cậu tưởng tượng cái cảnh mình sắp không còn một xu dính túi, phải lên kế hoạch kéo biết bao nhiêu bản violin mới có thể kiếm lại.
Sau khi đồ ăn được dọn lên, người phục vụ cuối cùng cẩn thận mang chai rượu quý giá ra, khui rượu rồi rót vào ly.
Giang Nhiễm nhìn chai rượu, lòng đầy oán thán. Trước mắt cậu không còn thấy rượu nữa, mà là một chồng tiền mặt dày cộm.
Suy nghĩ khiến mặt cậu vô tình phồng lên, trông cực kỳ giống một chú hamster nhỏ.
Lục Nghiên Châu âm thầm quan sát, khóe miệng nhếch lên một tia cười, “Em có muốn uống thử không?”
“Muốn!” Giang Nhiễm kiên quyết trả lời, đây là chai rượu tốn của cậu một số tiền lớn, dù cậu không thích thì cũng phải nếm thử xem nó có vị gì.
Lục Nghiên Châu tự tay đưa ly rượu cho cậu, bản thân mình cũng cầm lấy chén rượu, nhẹ nhàng lắc lư rồi nhấp một ngụm nhỏ, dù bận vẫn thong thả nhìn Giang Nhiễm.
Giang Nhiễm nhẹ nhàng nếm thử một chút, vị chua xót mang theo một chút ngọt ngào, "So với rượu vang đỏ bình thường thì cũng không có gì khác biệt mà?"
Lục Nghiên Châu hơi hơi nhích lại gần, trong đáy mắt đột nhiên lóe lên một tia sáng, "Ngoài sự khác biệt về chất lượng nho và kỹ thuật sản xuất dẫn đến hương vị rượu vang đỏ khác nhau, còn có một yếu tố mà tôi cho rằng là quan trọng nhất.""
“Là gì?” Giang Nhiễm tò mò hỏi.
Lục Nghiên Châu nói: "Cùng nhau uống rượu, nếu hai người có tính cách hợp nhau, thì dù chỉ là một ly rượu vang đỏ bình thường cũng sẽ cảm nhận được hương vị tinh khiết và hương thơm đặc biệt. Ngược lại, nếu hai người bằng mặt mà không bằng lòng, thì dù có uống rượu ngon đến đâu cũng chẳng khác gì uống phải thứ nước nhạt nhẽo."
Giang Nhiễm sững người, lén liếc mắt nhìn Lục Nghiên Châu, lời này khiến cậu cảm nhận được, hình như đối phương đang ngầm ám chỉ điều gì đó về cậu.
Tự nhiên có chút chột dạ, cậu che giấu bằng cách uống cạn ly rượu vang đỏ, không khỏi sặc đến ho khan vài tiếng, "Rất, khá ngon..."