Có lúc Giang Nhiễm buồn bã, ở nhà cả chục ngày không ra ngoài, Phù Thanh Sơn đã mua rất nhiều đồ lớn có nhỏ có đến gõ vang cửa nhà của Giang Nhiễm, nhét đầy đồ vào trong tủ lạnh của cậu sau đó dọn dẹp nhà cửa, rồi kéo Giang Nhiễm ra ngoài để rũ mốc.
Trong kiếp trước, Giang Nhiễm chỉ đơn giản nhận sự tốt bụng của bọn họ mà không báo đáp lại nhiều, dẫn tới việc để lại rất nhiều tiếc nuối.
"Giang Nhiễm, ở đây!"
Giang Nhiễm mới bước vào quán lẩu đã nhìn thấy Trần Ý đang ngồi bên cửa sổ vẫy tay hô to tên cậu.
Lần đầu gặp lại sau khi trọng sinh, Giang Nhiễm không kìm được xúc động, chạy đến ôm Trần Ý, vỗ nhẹ lên lưng cậu ta.
"Trời trời trời, Giang Nhiễm, cậu sao vậy? Sao đột nhiên lại nhiệt tình thế này? Uống nhầm thuốc à?"
Giang Nhiễm cười, giải thích:"Lâu rồi không gặp, nhớ các cậu thôi."
Toàn thân Trần Ý run lên, "Nghe vậy mà da gà của tôi nổi lên hết rồi, cậu từ khi nào trở nên ấm áp vậy?"
Giang Nhiễm chỉ cười mà không nói gì. Chẳng mấy chốc, Phù Thanh Sơn cũng đến, với mái tóc đỏ nổi bật, dáng người cao lớn thu hút ánh nhìn khi tiến tới với khuôn mặt lạnh lùng.
“Này, Sơn Nhi đổi sang tóc đỏ rồi à,” Trần Ý trêu chọc.
"Vui thôi.” Phù Thanh Sơn lạnh lùng buông ra hai chữ.
Giang Nhiễm nhìn chiếc đầu đỏ của hắn thì cười, cúi người ôm lấy bả vai của hắn vỗ nhẹ lên.
Phù Thanh Sơn ngay lập tức phá vỡ vẻ mặt lạnh lùng, ngạc nhiên hỏi:"Cậu có làm điều gì có lỗi với anh em không đấy?"
Trần Ý cũng hùa theo: "Vừa nãy Giang Nhiễm cũng đột nhiên lên cơn còn ôm tôi, còn nói nhớ tôi nữa."
Phù Thanh Sơn liền lùi ra xa vài bước, phòng thủ: "Người anh em, tôi không có gay đâu."
Giang Nhiễm cười lớn, trừng mắt nhìn hắn: "Tôi có là gay thì cũng không chọn cậu đâu."
Trần Ý cười ha ha, nói rằng hai người bọn họ giống như "người đẹp và quái vật".
Phù Thanh Sơn không vui, ngồi xuống cãi cọ với Trần Ý: "Anh đây sao thành quát vật được? Anh đây là đẹp trai hoang dã, mập mạp như cậu không hiểu thì đừng nói lung tung."
Giang Nhiễm đunhs lúc ngắt lời, gọi món ăn cho cả nhóm.
Khi người phục vụ đến, tỏ ra đặc biệt chú ý đến Giang Nhiễm, nói chuyện nhỏ nhẹ lại vô cùng kiên nhẫn, cứ liên tục gọi anh trai nhỏ anh trai nhỏ.
Trần Ý và Phù Thanh Sơn đã quen nên không trách.
Sau khi người phục vụ rời đi, Trần Ý cảm thán: "Nhiễm à, nếu cậu bước vào giới giải trí thì tuyệt đối sẽ đánh bại cả một đống idol ngay lập tức, gương mặt này đúng chuẩn mỹ nam, đàn ông nhìn trầm lặng, phụ nữ nhìn rơi lệ."
"Không có khoa trương như vậy đâu," Giang Nhiễm cười, trong đầu bất chợt nhớ đến Lục Nghiên Châu, người đó mới là thực sự đẹp trai, vai rộng, eo thon, toát lên vẻ tự tin ưu nhã, vô cùng quyến rũ, chuẩn vai "nam thần."
"Có một kiểu người đẹp, nói đẹp mà không tự biết, Nhiễm à, cậu làm ơn hãy nhìn vào gương đi," Trần Ý vừa nói vừa đếm số người theo đuổi Giang Nhiễm, đếm hết mười ngón tay.
Phù Thanh Sơn vươn tay, mở miệng nói, "Ngón tay không đủ đâu."
"Thôi đủ rồi, hai người lo ăn cơm đi, cơm cũng không ngăn nổi miệng của hai người."
Phù Thanh Sơn thu hồi bàn tay nghịch ngợm lai, hỏi: "Rốt cuộc cậu thích kiểu người nào? Bao nhiêu người theo đuổi vậy tại sao cậu không thích một ai?"
"Thích nam cũng được mà, nếu cậu không thích nữ, thích nam thì bọn tôi vẫn ủng hộ, chỉ là..." Trần Ý ngập ngừng.
Giang Nhiễm chưa kịp phủ nhận, nhưng tò mò hỏi lại: "Chỉ là gì?"
Trần Ý liếc nhìn xung quanh rồi hạ giọng, nói: "Chỉ là cậu trông như vậy chỉ có thể là "0"."
""0"?" Giang Nhiễm chưa bao giờ nghe đến khái niệm này, chỉ biết rằng hai người nam có thể yêu nhau, nhưng không rõ "0" là gì.
"Haiz, chính là người chịu, là người nằm ở phía dưới, bị làm từ cửa sau ấy," Trần Ý vội vàng giải thích.