Trước đó, Giang Nhiễm đã đồng ý mời anh một bữa, kéo đàn violin cho anh nghe, nhưng hóa ra tất cả đều chỉ là để dỗ dành anh mà thôi.
Anh tự cho mình là người thấu lòng người nhất, nhưng cho đến khi gặp Giang Nhiễm, dù đã cố gắng hết sức lấy lòng, cuối cùng vẫn không thể khiến đối phương cảm thấy có chút lưu luyến nào, đối phương rời đi vô cùng dứt khoát, không có một chút do dự nào.
Lợi ích phân chia vô cùng rạch ròi, khiến chuyện không ai nợ ai phát huy đến cực điểm.
Giang Nhiễm vui vẻ trở về căn phòng nhỏ của mình, dù rằng có chút tiếc nuối khi số tiền vừa mới nhận đã bay mất, nhưng cũng không còn cách nào khác, so với tiền, cậu càng không muốn mắc nợ ai.
Số tiền đó đều đã được cậu tính toán cẩn thận, từng khoản chi tiêu trong suốt hành trình cậu đều nhớ kỹ, còn cả chi phí Lục Nghiên Châu lái xe giúp cậu tìm lại đồ đạc, phần dư ra coi như tiền boa cho Lục Nghiên Châu.
Nghĩ đến chuyện này, Giang Nhiễm không nhịn được cảm thấy buồn cười, cậu thật sự đã đưa tiền boa cho một lão đại.
Nếu để Lục Nghiên Châu biết, chắc chắn sẽ tức điên.
Giang Nhiễm quét dọn nhà cửa sau đó đổ người xuống ghế sofa giống như tê liệt.
Điện thoại đột nhiên reo lên.
Cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn từ Lục Nghiên Châu:
[Em còn nợ bữa cơm, khi nào mời?]
“Bốp!” Điện thoại rơi thẳng vào mặt Giang Nhiễm, cậu xoa mặt rồi ngồi dậy, nhìn lại tin nhắn một lần nữa.
Khi đó cậu chỉ thuận miệng đồng ý, không ngờ Lục Nghiên Châu lại thực sự nhớ đến.
Ai có thể giải thích cho cậu hiểu tại sao đại lão lại phải để tâm đến một bữa cơm nhỏ như vậy không, không phải đại lão luôn là người bận đến mức chân không chạm đất sao?
Cuối cùng, bữa cơm đó vẫn không thành.
Ngày hôm đó, Giang Nhiễm nhận tin nhắn, do dự hồi lâu, cuối cùng chỉ trả lời:
[Tùy anh quyết định.]
Sau đó không có thêm tin nhắn nào. Giang Nhiễm cầm điện thoại đợi mãi, suy nghĩ không biết có phải do thái độ qua loa cho có lệ của mình có phải đã bị Lục Nghiên Châu phát hiện ra, nên mới giận mà không trả lời tin nhắn của cậu nữa.
Nhưng sau khi suy đi tính lại, cậu cảm thấy cũng không sao cả, nếu Lục Nghiên Châu thực sự giận mà không quan tâm đến cậu, thì cậu cũng đỡ đau đầu.
Ai mà biết mời đại lão ăn cơm thì phải ăn cái gì, một bữa của đại lão chắc chắn sẽ khiến cậu phá sản.
Không đi ăn cơm với Lục Nghiên Châu thì Giang Nhiễm lại đi ăn với bạn bè.
Cậu có hai người bạn thân từ thời đại học, một là Trần Ý, một chàng trai mập mạp dễ thương với làn da trắng đến phát sáng, thường tự xưng rằng nếu gầy đi sẽ trở thành "Kim Thành Vũ của Bắc Thành."
Đáng tiếc, cậu ta từ trước đến nay chưa bao giờ kiềm chế được cái miệng, cũng chẳng chịu tập luyện gì.
Mẹ của cậu ta mất sớm, cha đã nuôi cậu ấy khôn lớn, nhiều năm như vậy hai cha con cứ sống nương tựa nhau.
Người bạn còn lại là Phù Thanh Sơn, đối với người khác trông hắn vô cùng bất lương, mái tóc luôn nhuộm màu nổi bật.
Mùa hè, hắn thích mặc áo thun không tay, để lộ cánh tay xăm hình Thanh Long Bạch Hổ, trên cổ đeo dây chuyền xích, trông rất kiêu ngạo và khó gần.
Tuy nhiên, ít ai biết rằng bên trong hắn là một người cực kỳ tốt bụng. Hắn có một chị gái với một em gái, bố mẹ trong nhà lại không đáng tin cậy, hắn hết lòng chăm sóc hai chị em.
Chị gái của hắn sinh ra một bé gái, mà hắn thì quý cô bé vô cùng, nhữnh đứa trẻ khác khi chào đời thường được ông bà nội, ông bà ngoại hoặc cha mẹ chăm sóc, nhưng riêng cháu gái hắn, tất cả đều do hắn đích thân chăm lo.
Em gái hắn vẫn còn đang đi học, và toàn bộ học phí của cô bé cũng do chính hắn tự kiếm tiền để lo liệu.
Không chỉ người nhà, mà người ngoài cũng rất tốt.