Lục Nghiên Châu tự mình đưa Giang Nhiễm về nhà, nhà của Giang Nhiễm ở rất gần với học viện âm nhạc Bắc Thành, là một khu đô thị cao cấp —— khắp nơi hoa phủ, cơ sở vậy chất hoàn thiện, khung cảnh thanh nhã, an ninh đầy đủ hết.
Đời trước Giang Nhiễm ở nơi vừa xa vừa rẻ, bởi vì luôn muốn tiết kiệm tiền để lấy lòng người thân ở hai bên.
Sau khi trọng sinh, Giang Nhiễm không còn bạc đãi chính mình, bản thân cậu có năng lực kiếm tiền, học bổng đại học mấy năm nay cậu đã cầm đến mỏi tay.
Nhàn nhã đến nhà hàng Âu thực cao cấp kéo cầm, hoặc phụ đạo riêng cho những đứa trẻ, đây đều là lương làm thêm tính theo giờ.
Cậu thậm chí còn làm video hướng dẫn âm nhạc trên mạng, không lộ mặt, chỉ cần quay từ tay xuống đã hấp dẫn rất nhiều fans, mỗi lần đều là xem trên mạng có khúc nhạc nào hay là đều phát sóng trực tiếp rồi kéo cầm cho bọn họ nghe, trừ việc thu phí cao cấp, fans tặng thưởng cũng được kha khá.
Trong mấy năm ngắn ngủi cậu kiếm lời không ít tiền, mà một nửa trong số đó cậu để dành tiết kiệm.
Ở trường học cậu là loại người có thiên phú tuyệt hảo, rất nhiều sinh viên tại học viện âm nhạc phần lớn từ nhỏ đã bắt đầu luyện cầm, được rèn luyện qua rất nhiều bản nhạc.
Nhưng Giang Nhiễm lại khác biệt, cậu mới được tiếp xúc với âm nhạc từ cấp 3, sau khi nhập môn với mộ giáo viên dạy âm nhạc, mọi thứ đều như nước chảy thành sông, không cần luyện tập miệt mài, nhạc chỉ cần được nghe một lần cậu đều có thể kéo thành thục.
Mà giáo viên âm nhạc cũng giống như nhặt được báu vật, hết lòng dạy dỗ anh ấy, cây đàn violin đầu tiên cũng là do giáo viên âm nhạc tặng khi còn học cấp ba.
Từ đó về sau cậu bị giáo viên âm nhạc liên tục đề cử đi tham gia thi đấu nhạc cụ, Giang Nhiễm cứ như vậy mà nuôi sống chính mình.
Xe dừng lại trước khu chung cư, Giang Nhiễm nói lời tạm biệt với Lục Nghiên Châu, “Lục Nghiên Châu, trong khoảng thời gian này cảm ơn anh, chúng ta có duyên sẽ gặp lại.”
Giang Nhiễm tự thấy hai người trong tương lai có lẽ sẽ không gặp lại nữa, trong khoảng thời gian ở chung này, cậu cảm thấy một cảm giác hơi giống được đại ca chiếu cố từ Lục Nghiên Châu, có khi cậu cũng sẽ ý nghĩ kỳ lạ, nếu Lục Nghiên Châu thật sự là đại ca của cậu thì tốt rồi.
Cậu thừa nhận cậu tham lam quyến luyến những gì tốt đẹp mà đối phương đem đến cho mình, nhưng cậu cũng biết rõ hiện thực, bọn họ khác biệt tầng lớp, nhất định sẽ không gặp lại nhau quá nhiều.
Lục Nghiên Châu khẽ gật đầu trong xe hơi, “Trở về đi, nghỉ ngơi thật tốt.”
Giang Nhiễm gật đầu, nhìn anh một cái, cuối cùng cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Lục Nghiên Châu không lập tức lái xe rời đi ngay, mà chỉ ngồi trong xe châm một điếu thuốc lá, nhìn chăm chú về phía bóng lưng của Giang Nhiễm.
Mãi cho đến khi bóng dáng ấy hoàn toàn biến mất, Giang Nhiễm đều không quay đầu lại nhìn một cái.
“Này không phải là kẻ vô ơn đâu." Lục Nghiên Châu dựa tay ra ngoài cửa sổ xe, giọng khàn khàn, nói khẽ.
Ánh mắt anh thu lại, trên ghế phụ có một tấm thẻ ngân hàng, Lục Nghiên Châu đưa tay cầm lấy, trên thẻ còn dán một mẩu giấy nhỏ, trên đó viết: [Mật mã: , Số tiền: Còn nguyên].
Một lần trúng thưởng bất ngờ đã dẫn đến cơ duyên, Giang Nhiễm cứ như vậy mà đưa toàn bộ tiền thưởng cho Lục Nghiên Châu, như thể hoàn toàn thanh toán xong, cũng như đang ngụ ý rằng cuộc gặp gỡ này chỉ là một giấc mộng thoáng qua, giờ đây cậu đã rời đi mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Lục Nghiên Châu cầm tấm thẻ ngân hàng trên tay không ngừng lật qua lật lại, đáy mắt âm trầm đến mức đáng sợ, cuối cùng lạnh lùng thốt ra mấy chữ, “Kẻ lừa đảo.”