Cho dù là kiếp trước bị người nhà đối xử lạnh lùng, cậu cũng không ngờ lại tự mình tìm chết, bởi vì biết mạng sống của chính mình để có được thật không dễ dàng, còn có người hy vọng cậu sống thật tốt.
Đối mặt với một Giang Nhiễm trong sáng, có nguyện vọng bình thường như vậy, Lục Nghiên Châu đột nhiên mềm lòng, trong lòng lại dâng lên cảm giác muốn rút lui.
Giống như lương tâm trỗi dậy, bắt đầu xem lại tính ích kỷ của chính mình, anh có phải thật sự chỉ vì hứng thú nhất thời của chính mình mà kéo một người như vậy xuống vực sâu hay không.
Thấy Lục Nghiên Châu không nói gì, Giang Nhiễm chớp chớp mắt, “Có phải cảm thấy nguyện vọng của tôi quá ngốc không?”
“Không có, cậu rất tốt, nguyện vọng của cậu cũng rất tốt đẹp.” Nếu nguyện vọng Giang Nhiễm là cầu tài lộc, địa vị, thì anh ngay lập tức có thể thay cậu thực hiện, nhưng hiện tại chính hắn cũng không có cách nào.
——
Sau khi trở lại Băng Thành, Lục Nghiên Châu nói với Giang Nhiễm, điện thoại và căn cước của cậu đều đã tìm được rồi, tiền một tờ cũng không thiếu.
Chỉ là điện thoại bị hỏng hóc nghiêm trọng, những thứ bên trong vẫn có thể sao lưu ra được, nhưng điện thoại di động lại hoàn toàn báo hỏng, không còn cách nào để sửa.
Lục Nghiên Châu tỏ ý điện thoại trước đây đưa cho Giang Nhiễm cậu cứ tiếp tục dùng, không cần có thể đưa trả anh.
Giang Nhiễm không chịu cứ mãi từ chối, “Tổng cộng bao nhiêu tiền, tôi trả anh.”
Lục Nghiên Châu không đáp, chỉ cười nói, “Không cần, nếu em thật sự muốn báo đáp tôi, không bằng về sau có cơ hội thì kéo đàn violin cho tôi nghe.”
Sau đó lại lập tức nói tiếp, “Tôi không muốn lại nghe bài chúc mừng sinh nhật với chúc mừng năm mới đâu.”
Giang Nhiễm cười ha ha, “Được, nếu có cơ hội sẽ kéo đàn cho anh nghe.”
Giang Nhiễm cẩn thận bỏ thêm tiền tố..
Hai người ngồi cùng chuyến bay trở về, sau khi tới sân bay, vệ sĩ của Lục Nghiên Châu đã tới bãi đỗ xe ngầm tại sân bay, đen từ đầu đến chân, từ âu phục đến mắt kính.
Trong đêm tối, tiếng động của chiếc Bugatti màu đen tuyền dừng lại trước mặt hai người, vệ sĩ đã mở sẵn cửa xe chờ.
Lục Nghiên Châu ném hành lý cho bảo vệ, sau đó đuổi người đi, lập tức kéo theo Giang Nhiễm lên xe.
Giang Nhiễm sau khi lên xe không khỏi cảm thán, “Nhà anh rốt cuộc có bao nhiêu ‘ cải trắng ’?”
“Cải trắng” lần trước mới bị Lục Nghiên Châu đâm hỏng, hiện tại lại một củ cải trắng hoàn toàn mới xuất hiện trước mặt cậu, ngoài trừ thở dài cảm thán, Giang Nhiễm đã không có từ gì khác để hình dung.
Lục Nghiên Châu nhàn nhạt cười, “Không quá nhiều, chắc là nhiều giống như quần áo đi, mỗi thời điểm khác nhau, tâm trạng khác nhau thì xe lái cũng không giống nhau được.”
“Đại ca, tiểu đệ có thể đến nhà anh ngắm cổng không?” Giang Nhiễm trêu chọc nói.
Lục Nghiên Châu nghiêm túc nghĩ nghĩ, “Có lẽ là không được.”
“A? Vì cái gì? Tôi tốt xấu gì cũng đường đường là sinh viên của học viện âm nhạc Bắc Thành, vậy mà vẫn không đủ tư cách để ngắm của nhà của anh?”
Lục Nghiên Châu vươn một bàn tay nhéo nhéo cánh tay của cậu, “Em xem cơ thể này của em có thể đánh thắng được ai? Canh gác cổng nhà tôi đều là lính đánh thuê xuất sắc.”
Giang Nhiễm yên lặng thở dài, vui đùa nói, “Xem ra không ôm được đùi đại ca rồi.”
Lục Nghiên Châu nhìn phía trước, ánh mắt thâm sâu, ẩn ý, “Em đi theo tôi là được, đảm bảo em sẽ có vinh hoa phú quý tiền đồ vô ưu.”
“Làm tuỳ tùng nhỏ cho anh? Thôi bỏ đi, tôi vẫn còn thích kéo đàn violin.” Hiển nhiên Giang Nhiễm không hiểu Lục Nghiên Châu đang ám chỉ cái gì.
Mà Lục Nghiên Châu cũng biết Giang Nhiễm không phải loại người sẽ bị tiền tài dụ dỗ.