Vậy nên, việc Lục Nghiên Châu tìm đến đàn ông là một chuyện khó có thể tin được.
Lục Nghiên Châu xốc mí mắt lên, “Chỉ là vừa lúc coi trọng em ấy.”
Lục Nghiên Châu bĩnh tĩnh nói, như thể là lẽ đương nhiên.
Tề Mộc Dã trầm mặc một lát, tấm tắc hai tiếng, “Lớn lên quả thật rất xinh đẹp, ánh mắt kia cũng rất quyến rũ……”
“Tề Mộc Dã!” Lục Nghiên Châu trầm giọng cắt ngang.
“Được được được, tôi không nói.” Tề Mộc Dã không nghĩ tới ý muốn chiếm hữu của anh lại mạnh như vậy, gã chỉ bình luận một chút thôi mà.
“Vậy ngài đây định chuẩn bị chơi bao lâu?” Có thể khiến Lục Nghiên Châu không sợ phiền mà bày ra nhiều trò như vậy, gã càng thêm tò mò cái người tên Giang Nhiễm có vị trí như thế nào trong lòng của Lục Nghiên Châu.
Lục Nghiên Châu trầm mặc, kẹp thuốc lá giữa những đầu ngón tay, bụi rơi xuống không tiếng động, giữa mày nhăn lại, “Không biết.”
“Lục thiếu, vui vẻ thì được, nhưng đừng đặt cả trái tim vào.” Lời nói của Tề Mộc Dã tựa như nhắc nhở, cũng tựa như ám chỉ.
Những người như bọn họ, tình yêu không phải nhờ người khác ban cho, đến khi một ngày mất đi thì sẽ không thể nào chịu đựng được.
Không phải tất cả mọi người đều giống chú của Lục Nghiên Châu……
Lục Nghiên Châu cười nhạo một tiếng, “Nếu tôi muốn một người, ai lại dám xen vào.”
Tề Mộc Dã bật cười mà lắc đầu, “Cũng đúng, ngài chính là Lục Nghiên Châu, là vị chủ nhân không đạt được mục đích thề sẽ không bỏ qua, lời vừa nãy tôi nói với ngài quả thực có hơi nực cười một chút.”
“Lục Nghiên Châu!……”
Nơi xa truyền đến giọng nói của Giang Nhiễm, Lục Nghiên Châu nghe thấy thì nhìn lại, Giang Nhiễm chạy về phía anh trên nền tuyết trắng.
Lục Nghiên Châu dụi điếu thuốc trong tay rồi bước lại gần cậu, cuối cùng càng lúc càng nhanh, một phen đỡ lấy Giang Nhiễm thiếu chút nữa té ngã, “Làm sao vậy? Chạy gấp như vậy?”
“Anh nhìn bầu trời xem!” Giang Nhiễm thở gấp, chỉ về phía bầu trời nơi phương xa.
Bầu trời đầy sao lấp lánh, từng dải màu xanh lục chính là cực quang phô diễn dưới bầu trời đêm, thần bí lại mộng ảo.
Lục Nghiên Châu nhìn thoáng qua, ngay sau đó cúi đầu nhìn về phía đôi mắt của Giang Nhiễm, cảm xúc vui sướиɠ rộ lên ở trong mắt của Giang Nhiễm.
Người trước mắt vui vẻ giống như một đứa trẻ, kích động mà nắm lấy cánh tay anh, liên tục tán thưởng.
Một viên sao băng lướt qua, Giang Nhiễm thốt lên, lập tức chắp tay trước ngực bắt đầu ước nguyện, vẻ mặt thành kính.
Ước xong nguyện vọng Giang Nhiễm mở to hai mắt, đối diện với ánh mắt của Lục Nghiên Châu, vội vàng hỏi, “Anh không ước sao?”
Lục Nghiên Châu lắc đầu, nhìn Giang Nhiễm nói, “Những gì tôi muốn thì tôi sẽ tự mình có được.”
Giang Nhiễm cảm thấy những lời này rất quen thuộc, trong đầu hiện lên một đoạn ký ức ngắn, sau khi nhìn thấy mặt của Lục Nghiên Châu thì ném hình ảnh kia ra sau đầu, chỉ cười nói, “Đại lão không hổ là đại lão!”
“Vậy còn em? Nguyện vọng của em là gì?” Lục Nghiên Châu hỏi.
Hai lần, anh nhìn thấy Giang Nhiễm ước nguyện trước mặt anh hai lần.
Sinh nhật khi Giang Nhiễm ước nguyện, khi đó anh vẫn chưa muốn biết cậu có nguyện vọng gì, nhưng lúc này đây khi Giang Nhiễm ước nguyện, lại còn ước nguyện vô cùng thành kính như vậy, anh đột nhiên rất muốn nghe một chút.
Giang Nhiễm sờ mũi, có chút ngượng ngùng, “Thật ra vừa có thể nói là rất đơn giản nhưng lại không đơn giản chút nào.”
“Ồ? Vậy phải nghe kỹ càng.”
“Tôi hy vọng tôi có thể sống theo cách mình thích, bình yên sống hết một đời.” Giang Nhiễm nghiêm túc nói.
Không phải cầu mong nhanh chóng phất lên, trở thành đại gia, thăng quan phát tài, mà chỉ hy vọng bình yên sống hết một đời.
Kiếp trước Giang Nhiễm vào khoảng thời gian đẹp nhất đời người đã đột nhiên chết đi, bởi vậy hiện tại được sống thêm lần nữa khiến cậu tự nhiên quý trọng nó.