Lục Nghiên Châu duỗi tay che trước tầm mắt của cậu, đôi mắt lạnh lùng như chim ưng mà nhìn ra phía cửa sổ xe.
Tề Mộc Dã cười mỉa một chút, quay người đá mấy đá vào mấy người đằng sau, sau đó cũng nhanh chóng điều chỉnh góc đèn trên mũ bảo hiểm của mình, “Ánh sáng chiếu như này thì không nhìn thấy được gì nhỉ! Khiến cậu sợ rồi.”
Giang Nhiễm đã xuống xe, đứng ở trước cửa xe nhìn động tác hơi cứng của Lục Nghiên Châu, thầm nghĩ có lẽ chân anh đã tê rần.
Giang Nhiễm vươn tay, “Tôi đỡ anh.”
Lục Nghiên Châu cũng không khách khí, khi nắm lấy tay cậu có hơi dùng lực một chút, hai chân thon dài bước ra từ trong xe.
Tề Mộc Dã vừa nãy đã bị Lục Nghiên Châu trừng đến e sợ, lúc này lại ân cần đi đến trước mặt anh, nhận lấy từ cấp dưới hai chiếc áo khoác chống lạnh, một chiếc đưa cho Giang Nhiễm, chiếc còn lại đã tự mình phủ lên trên người Lục Nghiên Châu.
“Thiếu gia Lục, xin lỗi, chúng tôi đã tới muộn.”
Lục Nghiên Châu rời khỏi vị trí, khiến Tề Mộc Dã suýt bước hụt, “Muộn à? Tôi lại thấy đến đúng lúc đấy.”
Lời này trong tai Giang Nhiễm nghe được là khách khí, chỉ có Tề Mộc Dã biết Lục Nghiên Châu đang bất mãn về việc bọn họ đã quầy rấy anh khi ở thế giới hai người.
Lục Nghiên Châu nghiêng người tự mình giúp Giang Nhiễm mặc áo khoác vào, kéo khoá lên cao cho cậu, sao đó lại đội mũ áo khoác lên cho cậu.
Mặt Giang Nhiễm đã bị che tới hơn một nửa, đôi mắt như viên ngọc màu đen đặc biệt sáng ngời, ở trên mũ còn bị một lớp tuyết trắng bám lên phụ trợ, hiện tại cậu trông y hệt như một bé thỏ nhỏ ngây thơ.
Lục Nghiên Châu xoa nhẹ đầu của cậu một cái, cười khẽ hai tiếng.
Tề Mộc Dã ở một bên nhìn không nhịn được mà hít hà một hơi, đây đâu giống đại thiếu gia nhà họ Lục không từ thủ đoạn, âm hiểm hung ác, tính tình bạc bẽo mà gã quen biết?
Nhớ trước đây khi anh mới 18 đã dám thách đấu một sống một còn với chính chú của mình, tuy rằng cuối cùng lại kết thúc trận đấu vô cùng thảm bại, nhưng cũng đủ để những người liên quan sợ hãi không thôi.
Tại Bắc Thành vẫn luôn ngầm lưu truyền lời nói “Thà rằng đắc tội Diêm Vương, cũng đừng đắc tội với Lục Nghiên Châu”
Đắc tội Diêm Vương khả năng chính chết, nhưng đắc tội với Lục Nghiên Châu chính là sống không bằng chết, anh chính là kẻ không chết không ngừng, chỉ cần bị anh theo dõi cũng đừng mong sẽ được sống yên ổn.
Nhưng hiện tại bây giờ anh đột nhiên lại cười vô cùng chiều chuộng với một cậu thanh niên, quả thực đã khiến gã hoài nghi hai mắt của mình.
Gã mới không ở Bắc Thành một năm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tề Mộc Dã đi đến bên cạnh Lục Nghiên Châu ho nhẹ một tiếng, “Lục thiếu, phiền ngài tiến lên nói chuyện một chút?”
Lục Nghiên Châu liếc gã một cái, trước tiên sắp xếp Giang Nhiễm ngồi trên xe của đội cứu viện xong xuôi, dặn dò vài tiếng thì lúc này mới đi theo Tề Mộc Dã.
Đi cách xa xe của đội cứu viện một chút lại đến một khoảng tuyết trống trải, Tề Mộc Dã trình lên cho Lục Nghiên Châu một điếu thuốc trước.
Lục Nghiên Châu nhìn về phía đoàn xe rồi nhét điếu thuốc vào trong miệng rồi nhả khói, sương khói hoá trắng muốt dưới bầu không khí rét lạnh.
Bây giờ mới chính là Lục Nghiên Châu lạnh lùng mà Tề Mộc Dã quen thuộc.
“Lục thiếu, anh cong khi nào thế? Tôi nhớ không lầm không phải ngài ghét nhất là chơi đùa với đàn ông sao?”
Trước kia có người đưa lên giường anh một người đàn ông, nhưng lại khiến anh vô cùng ghê tởm, cuối cùng lại trực tiếp lấy lí do này hạ thuốc người kia rồi ném vào, ba ngày sau mới thả ra, từ đây trong lòng người nọ đã bắt đầu xuất hiện bóng ma tâm lý, không còn cách nào nối dõi tông đường được nữa.