“Đội cứu viện khi nào tới nhỉ? Đêm nay chúng ta sẽ không bị nhốt lại ở chỗ này chứ?” Giang Nhiễm vẫn lo lắng chuyện này nhất.
“Đã gọi rồi, chắc là sẽ đến nhanh thôi, em cứ ngủ trước đi, lát nữa đội cứu viện tới tôi sẽ gọi em dậy.” So với Giang Nhiễm đang lo lắng, Lục Nghiên Châu lại thong dong bất thường.
Vừa mới bị trêu khiến cơ thể của Giang Nhiễm không còn cứng đờ như vậy nữa, cơ thể dựa vào người của Lục Nghiên Châu lại vô cùng ấp áp, chẳng mấy chốc đã ngủ thϊếp đi rồi.
Lục Nghiên Châu nhìn người đang ngủ trong l*иg ngực mình, sâu trong đáy lòng mềm nhũn đến không thể tưởng tượng, tự nhiên lại cảm thấy thỏa mãn, mới ôm cậu được một khắc đã giống như có được cả thế giới.
Trong lòng bàn tay hắn, bàn tay vốn lạnh băng của Giang Nhiễm đã được anh ủ ấm, lúc này giống như một viên ngọc được chăm sóc bóng loáng, ngón tay của Lục Nghiên Châu nhẹ nhàng vuốt ve một cái.
Cúi đầu lại gần bên tai của Giang Nhiễm, đôi môi khẽ chạm lên vành tay của cậu, người đang say ngủ hình như cảm thấy có chút ngứa, nghiêng đầu nằm trên ngực anh khẽ cọ vài cái.
Trái tim của Lục Nghiên Châu lại đập lên rộn ràng, hoá ra Giang Nhiễm có thể dễ dàng tác động đến cảm xúc của anh như vậy, khiến anh trở nên không giống chính mình.
Anh hy vọng thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này lâu hơn một chút, để anh có thể được ôm đối phương.
Một nơi xa trong rừng cây, có một đội người đang ngồi xổm, người dẫn đầu hết cắn đầu lọc thuốc lá lại nhìn thời gian.
“Đội trưởng, khi nào chúng ta mới đi cứu viện? Ở đây trốn khiến mấy anh em lạnh chết mất……”
“Tôi cũng muốn biết đây! Nếu không phải anh ta trả quá nhiều tiền, ông đây còn lâu mới ở đây làm trò ngu ngốc này.”
“Giang Nhiễm, tỉnh dậy.” Giọng nói của Lục Nghiên Châu vang lên.
Giang Nhiễm hé mắt ra, theo thói quen định cọ cọ đầu, nhưng bây giờ phát hiện có gì đó không thích hợp, nơi cậu nằm không phải là giường ngủ, mà là khuôn ngực rắn chắc lại ấm áp của Lục Nghiên Châu.
Cúi đầu nhìn xuống, lại phát hiện bản thân mình đã được Lục Nghiên Châu khoác toàn bộ áo khoác lên rồi ôm vào trong l*иg ngực, một chút hơi lạnh cũng không thể nào xâm nhập vào, thảo nào cậu có thể ngủ một giấc ngon đến vậy.
“Sao anh lại không khoác chứ?’ Giang Nhiễm vươn tay từ trong áo ra xoa lấy mu bàn tay của Lục Nghiên Châu, quả nhiên nơi này đã lạnh băng.
“Không có việc gì, không phải bây giờ tôi vẫn ổn sao?” Lục Nghiên Châu nhàn nhạt nói.
Giang Nhiễm có chút tự trách, dưới hoàn cảnh cực đoan thế này, bản thân mình không quan tâm đến bạn đồng hành mà lại đi ngủ.
Cậu nhanh chóng đưa quần áo trên người cho Lục Nghiên Châu, sau đó nắm lấy tay anh không ngừng xoa nắn hà hơi.
Ở trong không gian tối tăm, ánh mắt của Lục Nghiên Châu không kiêng nể gì mà đánh giá Giang Nhiễm, khoé môi nhếch lên, hưởng tụ sự quan tâm của Giang Nhiễm.
“Cốc cốc” Kính chắn gió phía trước xe bị gõ vang, phá vỡ bầu không khí dịu dàng.
Giang Nhiễm bị tiếng động đột ngột làm cho hoảng sợ, Lục Nghiên Châu rút một tay ra rồi nắm lấy tay cậu để trấn an, giải thích nói, “Đội cứu viện tới.”
Giang Nhiễm lúc này mới quay đầu nhìn lại, ở dưới hoàn cảnh tối mịt mù một lúc lâu, đôi mắt đã thích ứng, nhìn rõ được đứng trước chiếc xe có một nhóm người, lúc này cậu mới nhẹ nhàng thở ra, vừa nãy cậu còn tưởng là có sói tới.
Đội trưởng Tề Mục Dã mở đèn ở trên chiếc mũ bảo hiểm lên, mấy người phía sau gã cũng sôi nổi làm theo, cùng một lúc có mấy ánh đèn chiếu thẳng đến, khiến Giang Nhiễm cảm thấy hơi hoa mắt.