Giờ phút này Lục Nghiên Châu chỉ mặc một chiếc áo len cổ cao màu đen, vai rộng eo thon, cơ ngực mơ hồ có thể thấy được, rất xứng với khuôn mặt anh tuấn rõ ràng góc cạnh, đủ để nháy mắt hạ gục bất cứ người mẫu thời trang nào.
Ngay cả một người đàn ông như Giang Nhiễm cũng không kìm được mà cảm thấy thật đẹp, ở trong lòng âm thầm tán thưởng, vô cùng hâm mộ.
Lục Nghiên Châu thưởng thức chiếc bật lửa trong tay, không lo lắng một chút nào mà dựa lên trên ghế, lười biếng mở miệng, “Đông lạnh là gì, tôi kháng đông lạnh.”
“……”
Lời này khiến lương tâm của Giang Nhiễm cảm thấy bất an, do dự một lát lại kéo chiếc áo khoác lên một nửa, mời nói, “Áo khoác của anh rất rộng, vậy thì không bằng chúng ta cùng nhau khoác?”
Giang Nhiễm không thích tiếp xúc thân mật với người khác, nhưng hiện tại là tình huống đặc thù, cậu cũng chỉ có thể chịu đựng một chút.
Ánh mắt của Lục Nghiên Châu loé lên một tia giảo hoạt, ngoài miệng lại từ chối, “Thôi, em khoác đi, hai người khoác không đủ đâu.”
Giang Nhiễm nghe vậy liền trực tiếp cởi bỏ thắt dây an toàn, cong eo dịch qua ghế điều khiển, nhưng chân lại không cẩn thận vướng vào cái gì đó làm cậu ngã, khiến cậu lại ngồi lên trên đùi của Lục Nghiên Châu một chút, Giang Nhiễm xấu hổ đến mức chỉ muốn chui vào một cái lỗ nào đó ngay bây giờ.
Cậu vội đứng dậy dịch sang hướng bên cạnh lại bị Lục Nghiên Châu vòng tay qua thắt lưng, ôm vào trong l*иg ngực, “Như vậy cũng được, tôi ôm em, chúng mình đều có thể khoác được.”
Hai mắt của Giang Nhiễm mở to, cảm thấy rất không được tự nhiên, cậu đang chuẩn bị sửa lại tư thế ngồi một chút, nhưng thế nào cũng không nghĩ đến, vừa mới đứng dậy đã lại va vào tay chân nhau, cuối cùng vẫn bị người đàn ông ấy ôm ngồi vào trong l*иg ngực.
Toàn thân cậu cứng đơ muốn chết, Lục Nghiên Châu lại giống như không thèm để ý, ôm cậu sát lại vài phần
“Giang Nhiễm, em nói xem, buổi tối nay trong rừng liệu có sói không?” Lục Nghiên Châu đột nhiên hỏi.
“Sói? Không, không thể nào.” Lực chú ý của Giang Nhiễm bị dời đi, trong đầu cậu hiện giờ chỉ còn quan tâm đến mỗi chủ đề này.
Đèn xe hỏng rồi, bên trong xe chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ điện thoại di động.
Nhưng lượng pin còn lại trong điện thoại di động của cậu cũng không có nhiều lắm, càng dùng nhiều thì lượng pin của những sản phẩm điện tử trôi càng nhanh.
Trong hoàn cảnh tối tăm, lại là nơi hẻo lánh ít người qua lại như thế này, Giang Nhiễm khó tránh khỏi cảm thấy có chút sợ hãi.
“Tôi có xem qua một tin tức, nghe nói trước kia có một cậu bé xinh đẹp lạc ở trong rừng vào ban đêm, sau đó bất hạnh làm sao lại đυ.ng phải một con sói đầu đàn đang đói, một người một sói giằng co ai cũng không động thủ trước, nhưng dưới hoàn cảnh ác liệt như vậy tinh thần của cậu bé dần dần bị phá vỡ, cậu ta động thủ trước……”
Bên tai Lục Nghiên Châu là giọng nói trầm thấp, Giang Nhiễm nghe xong không nhịn được có chút tò mò, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó à, sau đó thì cả đàn sói kéo tới, cậu bé chưa kịp hét lên một tiếng đã bị xé xác tan tành.”
Đôi chân của Lục Nghiên Châu đột nhiên rung lên một cái, kết hợp với chuyện cũ hung tàn, trong hoàn cảnh tối tăm đã thành công khiến Giang Nhiễm sợ tới mức hét ra tiếng.
Tay không kìm được muốn nắm lấy cái gì đó, lại phát hiện ra tay của chính mình không biết khi nào đã được đôi bàn tay to lớn của đối phương bao bọc kín mít.
Mà tên đầu sỏ gây tội doạ cậu lúc này đây lai cười khẽ thành tiếng, “Không ngờ lá gan của em nhỏ như vậy.”
Giang Nhiễm chửi nhỏ với anh một câu, “Ấu trĩ!”
Ai có thể nghĩ đến Lục Nghiên Châu còn có một mặt thú vị như vậy.