“Lục Nghiên Châu, tôi không muốn chết.” Giang Nhiễm sợ hãi, mất khống chế hét lên.
“Sẽ không để em chết!” Lục Nghiên Châu bình tĩnh đánh tay lái, tại giây phút cuối cùng đã khiến chiếc xe đâm về phía một chiếc cây bạch dương, cúi người ôm chầm Giang Nhiễm vào trong l*иg ngực mình.
“Phanh” một tiếng vang lớn.
Chiếc xe đâm sầm vào thân cây, quán tính thật lớn đã khiến Lục Nghiên Châu đâm đầu vào hướng cửa sổ xe.
Khuôn mặt của Giang Nhiễm trắng bệch, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn của Lục Nghiên Châu, cậu vẫn chưa bình tĩnh lại được sau cú va chạm này.
Mãi cho đến khi nghe thấy từ trên đỉnh đầu phát ra một tiếng kêu, mới phát hiện ra bản thân cậu đã được Lục Nghiên Châu ôm chặt vào trong l*иg ngực.
Tay của Giang Nhiễm nắm chặt lấy áo của Lục Nghiên Châu, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy vết máu trên trán của anh, giọng nói trở nên run rẩy, “Anh không sao chứ?”
Lục Nghiên Châu tùy tiện duỗi tay chạm vào miệng vết thương, đầu ngón tay trong nháy mắt đã nhuốm màu đỏ.
Nhưng mà anh lại không để ý chút nào, đôi mắt rũ xuống nhìn Giang Nhiễm trong l*иg ngực, khóe miệng nhếch lên một chút, nhưng lại giống như không cười, “Em thật sự lo lắng cho tôi?”
Giang Nhiễm cho anh cảm giác giống như đang nhìn một bé ngốc, từ trong lòng ngực anh giãy giụa đứng dậy, túm cổ áo anh kéo anh xuống giống như hơi cúi đầu, bắt đầu nhìn trái ngó phải đánh giá tình trạng trên đầu của anh.
“Cũng may là không có vết thương nào khác……” Giang Nhiễm tìm thấy ít giấy trong xe bèn lau vết máu trên trán cho anh.
Lục Nghiên Châu thản nhiên để cậu quậy phá trên đầu mình.
Lực chú ý của anh đều đã bị đôi môi mê người gần ngay trước mặt hấp dẫn, ánh mắt của Lục Nghiên Châu càng lúc càng tối sầm, yết hầu nhấp nhô liên tục, cơ thể không bị thương cứ dần nhích lại gần.
“Đừng nhúc nhích!” Một đôi tay đè trán của anh xuống, tâm ý muốn có người đẹp của Lục Nghiên Châu đều đã bị đánh tan.
“Anh, trên xe anh có thuốc không?” Giang Nhiễm khi nhìn thẳng vào mắt đối phương đều có một khắc cảm thấy tim đập nhanh, cậu giống như thấy được trên mặt của Lục Nghiên Châu là ánh mắt mang mười phần chiếm hữu.
Nhưng khi cẩn thận nhìn lên, mọi thứ đều rất bình thường, vẫn là dáng vẻ dịu dàng lại không để ý gì, giống như mọi chuyện ban nãy đều chỉ là ảo giác của cậu.
“Vết thương loại gì tôi cũng gặp phải rồi, vết thương này chẳng là cái gì cả, qua một lát nó sẽ tự đóng vảy thôi.” Lục Nghiên Châu nắm lấy bàn tay đang đặt trên trán anh, một cảm giác lạnh truyền đến.
“Tay của em sao lại lạnh như vậy? Có lạnh lắm không?” Hoàn toàn không giống một thanh niên trai tráng sung sức, tràn trề sức lực.
Giang Nhiễm rút tay ra khỏi lòng bàn tay của anh, hai tay cậu đặt song song rồi xoa vào nhau, “Không lạnh lắm, trời sinh đã như vậy rồi, cứ đến mùa đông tay chân sẽ bị lạnh, cũng không phải khuyết điểm gì lớn.”
Lục Nghiên Châu quan sát thiết bị sưởi ở trong xe, phát hiện đã ngừng hoạt động, chắc là do đâm xe dẫn tới trục trặc.
Anh cởϊ áσ khoác xuống, lại khoác lên trên người Giang Nhiễm.
“Anh làm gì thế? Tôi không lạnh, anh cứ mặc đi.” Giang Nhiễm từ chối nói.
Lục Nghiên Châu chỉ cậu nhìn tình hình bên ngoài xe, “Trời đã tối rồi, chờ đội cứu viện đến đây thì không biết đến bao giờ, hiện tại đang âm ba bốn mươi độ, cơ thể nhỏ bé này của em có thể chịu được bao lâu?”
“Chẳng lẽ em cứ nhất định phải đông thành cục băng, rồi lại muốn tôi chăm sóc em?”
Bàn tay đang đẩy ra của Giang Nhiễm bỗng ngừng lại, để mặc Lục Nghiên Châu dùng áo khoác bao bọc lấy cậu, chiếc áo khoác mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt làm cậu ấm áp hơn rất nhiều.
“Vậy anh phải làm sao bây giờ?” Giang Nhiễm nhìn đống quần áo đơn giản trên người Lục Nghiên Châu, hỏi.