Lục Nghiên Châu từ trong phòng ngủ bước ra, cho cậu một chiếc điện thoại mới, “Tạm thời cậu cứ sử dụng chiếc điện thoại này đi, trong đó có kèm tài khoản ngân hàng, cậu có thể tùy tiện dùng, mật mã là sáu số 0.”
“Tôi đã thêm phương thức liên hệ, em có việc có thể tới tìm tôi.”
Giang Nhiễm cứ cảm ơn mãi, “Lục Nghiên Châu, anh vô cùng tốt bụng.”
Ánh mắt của Lục Nghiên Châu trở nên tối sầm, vẫn không đáp lại, chỉ cảm thấy người trước mắt vô cùng trong sáng.
“Ngày mai em có lịch trình gì không?”
Giang Nhiễm nghĩ nghĩ, “Đi xử lý báo cáo mất giấy tờ đi.”
Điện thoại di động, thẻ ngân hàng mất đi, chung quy lại chính là một tai họa ngầm.
“Có lẽ khiến em phải thất vọng, nhưng hiện tại là Tết Âm Lịch.”
Giang Nhiễm lúc này mới nhớ tới, không nhịn được mà thở dài, chuyến du lịch tốt đẹp đã biến thành như vậy, rất ảnh hưởng tâm trạng.
Dáng người của Lục Nghiên Châu cao dài, tự phụ ưu nhã ngồi bên cạnh cậu, vỗ vỗ vào bờ vai của cậu, “Đừng nghĩ quá nhiều, tôi nhờ người giúp em đi tìm, nhất định sẽ tìm được trở về.”
Giang Nhiễm gật gật đầu, chỉ cảm thấy bản thân nợ anh càng nhiều.
“Nếu không thì em cùng tôi đi du lịch đi, vừa lúc chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau.”
Giang Nhiễm nhìn vào mắt của Lục Nghiên Châu, người này tốt quá mức, bản thân cậu lại không có gì, đối phương làm sao lại có mưu đồ gì? Giang Nhiễm cuối cùng cũng chỉ có thể kết luận anh là người được giáo dục tốt, bản chất hiền hòa thiện lương.
Giang Nhiễm gật đầu, “Vậy phiền anh rồi.”
Khóe miệng cùa Lục Nghiên Châu nhếch lên một chút.
——
Ngày tiếp theo, Giang Nhiễm theo Lục Nghiên Châu cùng đến Mạc thị.
Hai người đi bộ trên nền tuyết trắng để ngắm cảnh, đứng dưới cây bạch dương chụp ảnh cùng tuần lộc, cùng nhau ngồi xe ngựa bằng bí đỏ của ông già Noel, ở sân trượt băng lái xe trượt tuyết…… Trẻ con đến mức thậm chí còn ném tuyết vào người nhau.
Lục Nghiên Châu đã 26 tuổi nghĩ như thế nào cũng chưa nghĩ đến việc anh một ngày nào đó sẽ làm ra chuyện ấu trĩ như vậy, trong thế giới của anh luôn là những sự kiện đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tranh đấu gay gắt, âm mưu tính kế.
Chuyện này nếu là anh của trước kia sẽ khịt mũi coi thường, nhưng bởi vì chơi cùng Giang Nhiễm nên chuyện gì anh cũng làm, thậm chí cảm thấy cũng không kém cạnh gì.
Ngoài trừ cảm giác tiếc nuối vì không nhìn thấy cực quang, hai người đều chơi rất vui vẻ.
Suốt một đường cùng ăn cùng ở, khoảng cách giữa hai người đã bị phá vỡ, càng ở chung càng thêm thoải mái.
Giang Nhiễm rất nhanh đã buông bỏ phòng bị, thậm chí còn có thể thi thoảng bông đùa cùng với Lục Nghiên Châu.
Đi đến điểm du lịch nào cũng là nhờ Lục Nghiên Châu lái xe, Giang Nhiễm sợ anh quá mệt mỏi, hỏi, “Anh lái xe có mệt hay không, có muốn nghỉ ngơi một chút không?”
“Vậy em tới thay chỗ tôi?”
Giang Nhiễm lập tức xua tay, “Tôi cũng không dám, nếu chẳng may đâm hỏng xe của anh, bán tôi đi cũng không đủ để trả nợ.”
Hơn nữa trong hoàn cảnh băng tuyết mịt mù như thế này, cậu tự cảm thấy bản thân mình không có kỹ thuật tốt như thế.
“Không sao, không cần em đền, em xem có ai bị người khác làm hỏng củ cải trắng rồi lại bắt đền không.” Lục Nghiên Châu trêu ghẹo nói.
Giang Nhiễm yên lặng trợn trắng mắt, “Đại ca, biết anh có tiền, ở trong mắt anh đây là cải trắng, nhưng ở trong mắt tôi cái này dù có là củ cải cũng là củ cải ngọc, tôi gan bé lắm, chịu không nổi.”
Thật ra cậu cũng muốn thử phá hỏng chiếc xe, xem đối phương có thật là rộng lượng không bắt cậu đền không, chính cậu cũng vô cùng băn khoăn.
Không biết có phải câu nói thực sự linh nghiệm hay không, xe của Lục Nghiên Châu thật sự xảy ra vấn đề, phanh đột nhiên lại không dùng được, thân xe phi nhanh với tốc độ cao trên mặt băng, trượt dài trên mặt đất rồi bay ra ngoài.
Cả người Giang Nhiễm đều nghiêng ra ngã xuống cửa sổ xe, trái tim cậu đã nhảy lên cổ họng rồi, cậu vừa mới trọng sinh không lâu, vẫn không muốn chết.