Ngày đó Giang Nhiễm không thể nào biết được, Vương Cầm vẫn luôn coi cậu là khắc tinh, câu nào nói với cậu cũng chỉ là ghét bỏ, hận không thể vứt bỏ người như cậu.
Lục Nghiên Châu một tay đánh lái, bàn tay với khớp xương rõ ràng đặt trên bánh lái màu đen có vẻ đặc biệt trắng sáng, hình như là nhận thấy ánh mắt của Giang Nhiễm, cười hỏi, “Thích xe này?”
Giang Nhiễm lắc đầu, “Chưa nói tới là thích hay không thích.”
“Vậy nên nói thế nào?”
“Bởi vì ở trong mắt tôi nó chỉ là phương tiện thay thế cho việc đi bộ mà thôi, mà cái này cũng chỉ là một phương tiện đẹp hơn bình thường.”
Lục Nghiên Châu không nhịn được mà cười thành tiếng, “Vậy em sẽ cảm thấy việc dùng một cái giá cao ngút trời như vậy chỉ để mua một phương tiện thay thế cho việc đi bộ là hành vi ngu xuẩn sao?”
Giang Nhiễm nghiêm túc nói, “Vấn đề này khác biệt đối với từng giai cấp và cái nhìn, đối với người giàu có mà nói, cái xe này cùng lắm cũng chỉ tương đương với việc mua củ cải trắng, vậy nên không có cái gì gọi là ngu xuẩn hay không ngu xuẩn; đối với người nghèo mà nói lại là số tiền mà họ dành cả đời cũng không kiếm được cho nên bọn họ tự nhiên sẽ cảm thấy việc này thật ngu xuẩn.”
Cách nói này của cậu lại một lần nữa lấy được lòng của Lục Nghiên Châu, tư thái không kiêu ngạo không xu nịnh đã khiến Lục Nghiên Châu càng thêm thích.
Đối phương không vì đám vật chất mà anh khoác lên bên ngoài mà cẩn thận câu nệ lùi bước với anh, cũng không vì vậy mà vội vàng nịnh nọt.
Người như vậy chính là người khó lay động nhất, không phải chỉ cần đưa mấy căn nhà, xe, và một chút tiền là đã có thể dỗ trong lòng.
Lục Nghiên Châu hơi mông lung, cảm thấy mục đích của chính mình có chút không rõ ràng lắm.
Khi mới gặp đã cảm thấy hứng thú, bị hấp dẫn đến không thể hiểu được, trái tim chưa bao giờ rung động như vậy.
Đây là một cảm giác cực kì mới lạ, khiến anh luôn muốn lại gần Giang Nhiễm, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hiểu được, rốt cuộc mục đích cuối cùng của bản thân là gì?
Một đêm tình ái? Hay muốn ở cạnh nhau lâu dài?
Anh không rõ lắm, chỉ là trước mắt anh biết, bản thân sẽ khống chế người ở trong lòng bàn tay, mọi chuyện phía trước cần phải suy nghĩ cẩn thận, không thể làm bừa.
Anh mới chính là người nắm thế chủ động.
“Lục Nghiên Châu, anh cũng tới để du lịch à?” Giang Nhiễm đột nhiên hỏi.
Đôi mắt sâu thẳm của Lục Nghiên Châu giật giật, “Đúng vậy, không muốn ở trong nhà đợi, nên đi để thay đổi tâm trạng.”
Giang Nhiễm nghĩ, tối hôm qua đêm giao thừa anh cũng trải qua giao thừa một mình, hơn nữa hiện tại cũng chỉ là lý do thoái thác, cậu suy đoán, có lẽ gia đình của anh cũng không hòa thuận.
Cậu không hỏi thêm nữa, không muốn đào sâu vào chuyện của người khác, hơn nữa mối quan hệ giữa bọn họ cũng không thân đến mức bàn về chuyện gia đình.
“Sao hôm nay anh không xuất phát cùng với đoàn du lịch?”
“So với du lịch theo đoàn tôi thích du lịch tự túc hơn.”
Giang Nhiễm hiểu ý gật gật đầu.
Tới khách sạn, Giang Nhiễm bởi vì bin mất thẻ phòng, chứng minh nhân dân cũng không có, làm việc với nhân viên khách sạn cũng gặp nhiều khó khăn, giao tiếp cũng ấp úng không được suôn sẻ, cuối cùng vẫn là nhờ Lục Nghiên Châu thuyết phục mấy câu, trực tiếp thông qua cho cậu.
Giang Nhiễm quả thực cảm động đến rơi nước mắt, nói thật nhiều lời cảm ơn với anh.
“Đừng có khách khí như vậy, bạn bè mà, phải tương trợ lẫn nhau chứ? Muốn cảm ơn thì chi bằng mới tôi ăn cơm.”
Giang Nhiễm vui vẻ miệng đồng ý.
Ở căn phòng xa hoa của Lục Nghiên Châu, Giang Nhiễm lại được mở rộng tầm mắt thêm lần nữa, sau khi trọng sinh cậu không chỉ có thể quen biết với người siêu cấp giàu có như đói phương mà còn coi cậu là bạn bè, nếu đổi là Trần Ý quen được, chỉ sợ sớm đã ôm đùi anh kêu đại ca.
Nghĩ đến đây, Giang Nhiễm không khỏi bật cười.