Giang Nhiễm sờ soạng quần áo cả người, cái gì cũng không tìm thấy, tiền mặt hay căn cước công dân cũng ném đi đâu mất.
Mặt mũi Giang Nhiễm trắng bệch, cẩn thận nhớ lại có khi nào bản thân mình đã để quên đồ ở chỗ nào rồi, những từ nãy đến giờ cậu vẫn luôn mua đồ, cũng mới vừa nãy sau khi mua xong ở phố ẩm thực đã bỏ điện thoại di động vào trong túi.
Vậy chỉ có thể đã gặp phải móc túi.
Giang Nhiễm thầm kêu xui xẻo, ở nơi đất khách này lại không quen biết ai, trên người không có tiền không có căn cước không điện thoại, muốn khóc thì khóc đi là vừa.
Giang Nhiễm hỏi thăm người qua đường sau, sau đó đi đến Cục Cảnh Sát báo nguy, nhưng đồng chí của Cục Cảnh Sát nói với cậu, cuối năm lượng người ra từ cửa khẩu nhiều, mật độ dân cư rất đông, khả năng tìm được đồ là rất nhỏ.
Muốn làm giấy chứng nhận, nhưng cậu lại không có căn cước, cuối cùng cũng chỉ có thể lập một hồ sơ vụ án đơn giản.
Tâm trạng của Giang Nhiễm trùng xuống, đi ở trên đường, chỉ cảm thấy thời tiết giá lạnh vào ban đêm cũng giống với trái tim của cậu giờ phút này, lạnh hoàn toàn.
Mà nơi này cách khách sạn cậu ở còn rất xa, nếu là đi bộ thì không biết phải đi tới khi nào.
Giang Nhiễm kéo cổ áo lại, chuẩn bị tìm một người để hỏi đường, lại đột nhiên thấy Lục Nghiên Châu ở giữa đống người, trong nháy mắt Giang Nhiễm tự nhiên cảm thấy có chút giống gặp lại người thân.
Lập tức chạy đến bên canh anh, “Lục Nghiên Châu!”
Lục Nghiên Châu giống như kinh ngạc nhìn cậu, “Sao em cũng ở chỗ này?”
Vẻ mặt của Giang Nhiễm đau khổ, “Một lời khó nói hết, có thể gặp được anh thật sự là quá tốt, hiện tại tôi gặp một chút khó khăn, anh có thể giúp tôi không?”
“Đương nhiên, tôi dù sao cũng tính là một người bạn, em có cái cần trợ giúp cứ mở miệng nói với tôi.”
“……” Nghe Lục Nghiên Châu gọi họ là bạn bè, Giang Nhiễm có một chút chột dạ, dù sao giữa trưa nay nhìn thấy anh, chính cậu còn làm bộ không nhìn thấy, trực tiếp rời đi.
Hiện tại khi yêu cầu người này trợ giúp cậu, đối phương còn sảng khoái đồng ý, giống như một thế đối lập, Giang Nhiễm cảm thấy hổ thẹn sâu sắc.
Giang Nhiễm kể chuyện bản thân mình bị trộm cho Lục Nghiên Châu.
Có chút ngượng ngùng mở miệng nói, “Có thể cho tôi mượn một ít tiền không?”
“Đương nhiên là được, đêm nay em ở chỗ nào? Tôi trước đưa em quay trở về khách sạn, sau đó chúng ta lại nói chuyện.” Lục Nghiên Châu mỉm cười nhìn cậu, đối với anh một chút chuyện như thỉnh cầu vay tiền không khó, thậm chí còn thân thiết muốn đưa cậu quay trở về khách sạn.
Giang Nhiễm tự nhận thấy đối với người mới gặp một lần nếu là cậu thì quả thật cậu không làm đươc chuyện này, chỉ cảm thấy sau khi mình trọng sinh thì vận khí tốt hơn rất nhiều, luôn ở thời điểm mấu chốt gặp được người tốt.
Trên xe, Giang Nhiễm nghiêm túc nhìn Lục Nghiên Châu lái xe, có chút tò mò, chiếc xe sang trọng như vậy người bình thường khó mua được, tuy rằng lần đầu gặp nhìn thấy cách anh ăn cơm, nhìn ra gia thế của anh không tầm thường, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều.
Nhưng đây là chiếc xe trị giá hàng ngàn vạn, thực sự đã dọa cho Giang Nhiễm khϊếp sợ rồi.
Sở dĩ vì sao cậu biết rõ chiếc xe này vậy, là vì bạn tốt thời đại học Trần Ý đã lôi kéo cậu xem qua chiếc xe này trên video, từ ngoại hình đến cách bố trí nội thất, khen ngợi không ngừng sự hoàn hảo và sang trọng của chiếc xe này, càng quan trọng hơn là giá cả, về cơ bản là cả đời người bình thường cũng không kiếm nổi con số này.
Người Giang Nhiễm quen biết nhất mà có tiền Bắc Thành cũng chính là Nguyên phu nhân của Nguyên Gia, là mẹ của cậu Vương Cầm.
Vương Cầm sau khi ly hôn xong, đã đi đến Bắc Thành, không biết sau đó như thế nào mà lại trở thành Nguyên phu nhân của Nguyên gia, có người nói là dựa vào đứa con trong bụng, khi đó vừa đúng lúc phu nhân trước của Nguyên gia mắc bệnh qua đời, bà lại có thai trong người nên đã được đón về Nguyên gia, thành phu nhân chính thức.