Trọng Sinh: Lục Thiếu Cố Chấp Điên Cuồng Theo Dõi Tiểu Đáng Thương

Chương 9

“Anh Lục, không phải em đang định chúc Tết anh sao?” Đầu điện thoại kia Cố Nhất Phàm bắt đầu nói ba hoa.

“Có việc gì thì nói, không có việc gì thì cút đi.”

“Anh Lục, nghe nói hôm nay anh vì một tên đàn ông, đã sử dụng chuyên cơ bay đến Băng Thành, có phải thật không?”

Lục Nghiên Châu không đáp, hỏi ngược lại, “Cậu nghe tin tức này ở chỗ nào?”

“Anh Lục, không cần quan tâm em nghe từ chỗ nào, anh trước khi nói tạm biệt với em chưa từng để ý tới ai như vậy, huống chi đây vẫn là đàn ông, lớn lên không so được với mấy tiên tử.”

Lục Nghiên Châu nhích lại gần về phía sô pha, nâng đồng hồ lên nhìn thời gian trôi, lại nhìn nhìn cửa khẩu dành cho khách.

Không chút để ý nói, “Quan tâm đến tôi như vậy, không bằng cậu nên nghĩ cách làm sao để đối phó với đứa con ngoài giá thú của cha cậu ở bên ngoài đi.”

“Anh Lục, Tết nhất không cần phải vô tâm như vậy chứ, chủ đề này có khác gì chỉ khiến em thêm ghê tởm đâu?” Tiếp theo Cố Nhất Phàm ở đầu dây bên kia bắt đầu mắng cha hắn dám có con ở bên ngoài.

“Cứ như vậy đi, cúp máy đây.”

Lục Nghiên Châu nhìn thấy Giang Nhiễm bước ra.

Anh lập tức kéo vali hành lý đi ra quán cà phê, chậm rì rì đi ở phía trước Giang Nhiễm.

Chờ đến khi Giang Nhiễm phát hiện ra anh, mời anh cùng du ngoạn.

Giang Nhiễm đi theo đoàn lữ hành, cúi đầu nhìn điện thoại nói chuyện phiếm cùng với Diệp Âm, nói với cô mình đã tới nơi rồi.

Từ sau khi Giang Nhiễm biết Diệp Âm chia tay, cậu đã chủ động hơn rất nhiều, đời này cậu hạ quyết tâm phải theo đuổi Diệp Âm, không bao giờ muốn bỏ lỡ cô nữa.

Thế cho nên cậu hoàn toàn không để ý đến Lục Nghiên Châu, trực tiếp đi thẳng qua bên cạnh của anh.

Ánh mắt của Lục Nghiên Châu yên tĩnh vài giây, muốn đi theo sau, cuối cùng lại ngừng lại, ánh mắt lướt qua chiếc cổ trắng nõn của Giang Nhiễm.

Trước nay luôn là người khác vội vàng nhìn hắn, nhưng đây là lần đầu tiên hẳn phải vội vã đuổi theo sau đến vậy, nhưng mấu chốt vẫn là thất bại.

Giang Nhiễm đi theo đoàn khách du lịch tới nơi mà khách sạn đã sắp xếp, ngày hôm nay đoàn du lịch không có kế hoạch gì, nên các lữ khách có thể tùy ý đi dạo ngoài phố.

Sau khi sắp xếp hành lý xong, Giang Nhiễm xuống lầu chuẩn bị ra ngoài đi dạo, nơi này là Băng Thành, đối với người rất hiếm khi nhìn thấy băng tuyết như cậu, nơi này có sức hấp dẫn rất lớn.

Sau khi xuống tầng bước vào đại sảnh nghỉ ngơi của khách sạn, cậu thấy một hìn bóng quen thuộc, là Lục Nghiên Châu.

Cậu cảm thấy có chút kinh ngạc, cứ như vậy trong hai ngày đã đồng thời gặp được cùng một người, nhưng cậu cũng chỉ nhìn thoáng qua, không có ý định tiến lên chào hỏi.

Chỉ là gặp lại người xa lạ mà thôi, lại không có giao tình gì, Giang Nhiễm cũng không phải người thích kết bạn bốn phương, nếu không cũng không phải lớn như vậy rồi mới chỉ có hai người bạn thân.

Mãi cho đến khi Giang Nhiễm rời đi, Lục Nghiên Châu mới nhận ra một sự thật, có lẽ người này căn bản không muốn thân thiết với hắn lắm.

Nếu vừa nãy ở sân bay có thể là không nhìn thấy, nhưng vừa nãy rõ ràng đối phương đã dừng bước, chắn hẳn đã nhận ra anh, chỉ là không muốn để ý đến anh mà thôi.

Anh âm thầm nghiến răng, cảm thấy chính mình trơ mặt chạy tới chỉ thật nực cười.

——

Giang Nhiễm bên này đang một mình một người dạo quanh giáo đường nổi tiếng tại Băng Thành, tuy rằng thời tiết rất lạnh, nhưng cũng không ngăn nổi tâm trạng vuu vẻ của Giang Nhiễm.

Rất nhanh đã đến buổi chiều, lại đi đến phố ẩm thực trứ danh, kiến trúc được xây dựng theo phong cách Châu Âu cùng với ánh đèn tranh trí xinh đẹp đã khiến khiến cả khu phố trở nên vô cùng tuyệt diệu lung linh.

Trên đường du khách cũng rất nhiều, phần lớn là bởi Tết Âm Lịch không muốn về nhà mà muốn đi du lịch.

Giang Nhiễm đang xếp hàng tại một quán ăn vặt thơm ngon, chờ đến lượt cậu, đang chuẩn bị trả tiền trước thì lại phát hiện không thấy điện thoại đâu.