Đây là khoảng thời gian sau khi ông ngoại qua đời, Giang Nhiễm lần thứ hai bị cảm giác xúc động hung hăng chạm đến, loại cảm xúc tên là ấm áp này đã xua tan tâm trạng của cậu vào đêm đông vắng lặng.
Lúc sau, mỗi năm sau khi Diệp Âm ăn cơm tất niên cùng với người nhà xong, sẽ trộm chạy tới cùng Giang Nhiễm ăn sinh nhật.
Mãi cho đến khi hai người mỗi người một nơi, khoảng cách càng lúc càng xa.
“A Âm, năm nay sinh nhật tôi có ăn bánh kem, còn có người cùng tôi ăn sinh nhật.”
“Thật vậy hả? Vậy thì thật tốt quá, tớ vẫn luôn lo lắng cho cậu, cậu vui vẻ là tớ an tâm rồi.”
Nói xong Diệp Âm lại hỏi, “Là bạn gái sao?”
Giang Nhiễm bật cười, “Không phải, tôi vẫn chưa có bạn gái.”
Hai người vừa hỏi vừa đáp giống như lại quay về khoảng thời gian quen thuộc, cũng giống như giữa họ khong hề có khoảng cách xa rời nhau nhiều năm.
“Giang Nhiễm, địa chỉ của cậu ở Bắc Thành có gì thay đổi không? Tớ gửi cho cậu một chút quà quê.”
“Tôi đổi nhà rồi, đợi chút gửi địa chỉ cho cậu.”
Lại trò chuyện một hồi lâu, Giang Nhiễm mới nhận ra cảm xúc của Diệp Âm có gì đó không đúng, “A Âm, cậu làm sao vậy?”
Bên kia truyền đến một tiếng cười khẽ “Không có gì, chỉ là muốn tìm người tâm sự.”
“Có phải người bạn trai kia bắt nạt cậu không?” Giang Nhiễm chỉ có thể nghĩ đến chuyện này.
Giọng nói của Diệp Âm hạ xuống, “Anh ta không phải bạn trai tớ, chúng tớ đã chia tay rồi.”
Giang Nhiễm nghe xong lời này chỉ muốn vỗ tay, “Thật tốt, loại đàn ông bạo lực như thế đúng là không nên tồn tại.”
“Sao cậu lại biết?” Diệp Âm kỳ quái hỏi, đây là lần đầu tiên bạn trai động thủ với cô, cô cũng chưa từng kể cho ai biết.
Giang Nhiễm thầm kêu không ổn, mồm miệng nhanh nhạy đột nhiên nói thẳng ra, “Tôi, tôi đoán, hiện tại trong xã hội không phải có rất nhiều loại đàn ông kiểu này sao.”
Diệp Âm không hề nghi ngờ cậu, tin vào lí do thoái thác cho xong của Giang Nhiễm, Giang Nhiễm cũng không ngừng cố gắng khuyên can cô nhất định không được mềm lòng rồi quay đầu lại.
“A Âm, cậu có muốn sau khi tốt nghiệp thì chuyển đến thành phố khác sống không?” Giang Nhiễm cảm thấy tốt nhất nên đổi một thành phố, như vậy Diệp Âm mới có thể thoát khỏi tra nam cứ dây dưa không dứt.
Diệp Âm vui đùa nói, “Đổi nơi nào? Bắc Thành?”
“Được đó, cậu có thể tới tìm tôi.”
Diệp Âm trầm mặc sau một lúc lâu, “Tớ sẽ suy xét một chút.”
“Nếu cậu muốn tới, thì nhớ liên hệ trước với tôi.”
“Được.”
——
Hôm sau, vào khoảng 9 giờ, Lục Nghiên Châu gọi điện thoại nhắc giám đốc khách sạn lưu ý hướng đi lẫn cửa ra của Giang Nhiễm, rồi gọi lại cho anh.
“Lục tổng, ngài Giang đã sớm rời đi, sáng sớm 6 giờ đã hoàn thành thủ tục trả phòng.”
Lục Nghiên Châu hơi nhổm dậy một chút từ trên giường, nhỏ giọng chửi, “Biết em ấy đi đâu không?”
Giám đốc khách sạn rà soát ghi chép trên máy tính, trả lời, “Đi theo đoàn du lịch khách sạn rồi rời đi rồi, căn cứ chặng đường ngài ấy lựa chọn, hiện tại hẳn ngài ấy đang ở trên chuyến bay đến Băng Thành.”
“Hoạt động này là ai lên kế hoạch? Dùng óc heo nghĩ ra à? Đi sớm như vậy, có thực sự nghĩ tới việc khách qua đường đã được nghỉ ngơi tốt hay chưa?!” Lục Nghiên Châu vừa mắng chửi người vừa thay quần áo.
Anh vất vả lắm mới tìm được một người khiến anh cảm thấy hứng thú như vậy, thế mà khi ngủ dậy người đã chạy rồi, làm sao mà anh không tức giận cho được.
Đầu bên kia điện thoại giám đốc Đại Niên Mùng bị mắng té tát, cảm giác xem thường ban đầu đều đã dẹp đi hết, lại chỉ có thể ra sức đền tội.
Rất nhanh sau, công ty hàng không dưới trướng của Lục thị đã sắp xếp một chiếc chuyên cơ đi tới Băng Thành cho Lục Nghiên Châu.
Chờ Lục Nghiên Châu đến điểm đích trước tiên, an nhàn mà ở quán cà phê tại sân bay uống cà phê, lúc này Cố Nhất Phàm mới đánh điện tới.
“Chuyện gì?”