Trọng Sinh: Lục Thiếu Cố Chấp Điên Cuồng Theo Dõi Tiểu Đáng Thương

Chương 7

Lục Nghiên Châu cảm thấy buồn cười, “Em muốn cùng tôi AA? Không cần, là tôi muốn em ở lại cùng tôi ăn cơm, bữa này tôi mời.”

Giang Nhiễm vẫn cảm thấy ngượng ngùng, rốt cuộc chỉ là người xa lạ gặp mặt một lần, về sau cũng không gặp lại nưa, cậu không muốn mắc nợ.

Lục Nghiên Châu đại khái nhìn ra nỗi băn khoăn của cậu, giải thích nói, “Tôi ở chỗ này tiêu phí là không cần tiền.”

“Anh cũng do trúng thưởng nên mới tới sao?” Giang Nhiễm tự động tưởng anh giống như chính mình, bởi vì chỉ có người trúng thưởng tới nơi này tiêu hoang mới tính là không tiêu tiền.

Lục Nghiên Châu sau khi nghe xong hiểu rõ, chỉ mơ hồ nói, “Không khác là mấy.”

Giang Nhiễm lúc này mới yên tâm, đã không có ảnh hưởng gì về mặt kinh tế, cậu rất nhanh đã cáo biệt Lục Nghiên Châu.

“Lục Nghiên Châu, hôm nay cảm ơn anh, tôi phải đi trước.”

Lục Nghiên Châu tiễn cậu tới cửa, nói vọng ra, “Hẹn gặp lại.”

Giang Nhiễm nghĩ, bọn họ chắc hẳn sẽ không gặp lại, chỉ giật gật đầu với anh đã đi rồi.

Mà Lục Nghiên Châu dựa vào cửa, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Giang Nhiễm, mãi cho đến khi không nhìn thấy hìn bóng của cậu nữa, lúc này mới rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa.

Một lúc lâu sau lại lắc đầu, tự giễu mà phát ra một tiếng cười nhạo.

——

Trở lại phòng của chính mình, Giang Nhiễm gấp đến mức không chờ nổi nữa, lấy điện thoại ra, click mở cái tên Diệp Âm chuẩn bị gọi điện thoại, sau khi nhìn thời gian cuối cùng lại dừng động tác lại.

Do dự một lát lại chuyển thành gửi tin nhắn qua.

“Diệp Âm, năm mới vui vẻ.”

Tiếp theo lại trả lời, “Cảm ơn.”

Cảm ơn còn có người nhớ rõ sinh nhật của cậu.

Diệp Âm là bạch nguyệt quang của Giang Nhiễm, kiếp trước Giang Nhiễm yêu thầm cô thật nhiều năm.

Diệp Âm là một trong số ít người có thiện ý và quan tâm đến cuộc sống của cậu.

Chỉ là kiếp trước Giang Nhiễm chưa bao giờ thổ lộ tình cảm của mình ra ngoài miệng, hai người học đại học một Nam một Bắc, liên hệ ngày càng giảm dần, dần dần Giang Nhiễm cũng từ miệng của người khác biết được, cô đã có người yêu.

Từ đó Giang Nhiễm càng lúc càng chôn sâu đoạn tình cảm này xuống tận đáy lòng, mỗi năm chỉ liên hệ với nhau vào những dịp lễ tết.

Giang Nhiễm thật tình hy vọng Diệp Âm có thể hạnh phúc cả đời về sau, nhưng chính là sau này Diệp Âm sống cũng không quá tốt, cô và nửa kia của cô, hai người cứ đi rồi lại quay lại, tra tấn hành hạ lẫn nhau trong nhiều năm.

Giang Nhiễm cho rằng có lẽ cô đang nghỉ ngơi, nhưng chính Diệp Âm lại gọi điện thoại tới.

Giang Nhiễm có một chút khẩn trương, hít sâu vài lần mới nhận được điện thoại.

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ dịu dàng “Giang Nhiễm, hôm nay sinh nhật có ăn bánh kem không?”

Một câu đã khiến Giang Nhiễm đỏ hốc mắt, giọng điệu quen thuộc, lời nói giống nhau, giống như đưa cậu quay trở lại những ngày tháng đã qua.

Ở mùa đông rét lạnh, buối tối đêm 30, khi mười bốn tuổi cậu một mình một người ngồi ở trong căn phòng trống rỗng ngây ngốc nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ, là Diệp Âm gõ vang cửa phòng của cậu.

Cô bé cười vô cùng xán lạn đứng ở trước cửa hỏi cậu, “Giang Nhiễm, hôm nay sinh nhật có ăn bánh kem không?”

Cậu lắc đầu.

Cô bé lại đem vật giấu ở sau lưng ra đặt trước mặt cậu, là một chiếc bánh kem nhỏ xinh đẹp, “Biết cậu sẽ không ăn, cho cậu.”

Diệp Âm lại đặt bánh kem vào trong tay cậu, “Giang Nhiễm, sinh nhật vui vẻ, lại lớn thêm một tuổi rồi.”

Ở trong căn phòng trống, Diệp Âm cùng cậu ăn sinh nhật, ăn bánh kem.

Cùng cậu buôn chuyện từ trong nhà đến người thân, nhắc đến đứa nhỏ nào quậy phá động vào đồ vật của cô, Giang Nhiễm nghe nhưng không cảm thấy nhàm chán chút nào, còn lắng nghe vô cùng nghiêm túc.

Cuối cùng Diệp Âm lấy ra bao lì xì đưa cho cậu, “Năm mới vui vẻ, hy vọng năm mới cậu sẽ hạnh phúc hơn một chút.”