Trọng Sinh: Lục Thiếu Cố Chấp Điên Cuồng Theo Dõi Tiểu Đáng Thương

Chương 6

Lục Nghiên Châu nhận được câu trả lời vừa lòng, khóe miệng hơi hơi cong lên một độ khiến người khác khó có thể nhận ra, “Tôi giúp em lấy bánh kem.”

Giang Nhiễm đi theo anh vào trong phòng, ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn được đặt gần cửa sổ sát đất, Lục Nghiên Châu phân phó khách sạn chuẩn bị bữa ăn khuya, thậm chí còn mở bình rượu vang đỏ.

Giang Nhiễm do dự chia cho Lục Nghiên Châu một phần bánh sinh nhật, đặt ở bên cạnh anh, cậu cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối phương sẽ không chạm vào.

Nhưng khôn ngờ Lục Nghiên Châu lại bưng lên, thậm chí ăn một miếng, “Bánh kem ăn rất ngon, sinh nhật vui vẻ, Giang Nhiễm.”

“Cảm ơn.” Giang Nhiễm có chút xúc động, nhiều năm rồi không có ai ăn sinh nhật cùng cậu.

Có lẽ là Lục Nghiên Châu cũng giống cậu, cùng cô đơn một mình, hoặc là tại bởi cho đến tận bây giờ cậu vẫn giữ tính cách tốt, khiến Giang Nhiễm cảm giác hai người đều trong cùng một hoàn cảnh, trạng thái vốn dĩ có chút câu nệ hiện tại đã thả lỏng đi phần nào.

Cậu cười cười với Lục Nghiên Châu, cũng ăn bánh kem xong rồi.

Lục Nghiên Châu đổ thêm cho mình một ly rượu vang đỏ, cũng chuẩn bị rót thêm cho Giang Nhiễm.

“Xin lỗi, tôi không có thói quen uống rượu.” Giang Nhiễm từ chối nói.

Cùng người xa lạ cùng nhau ăn cơm tất niên đã là giới hạn, Giang Nhiễm biết rõ tửu lượng của chính mình, sợ uống say sẽ không làm xong việc.

Lục Nghiên Châu nhướng mày, một lần nữa nhìn vào mắt của Giang Nhiễm, chuyện này không giống với suy nghĩ của anh, hóa ra đối phương thật sự chỉ muốn ngồi với anh một lát.

Cuối cùng anh cũng không ép buộc nữa, vặn một chai đồ uống ra rồi đưa cho cậu.

Hai người đều không nói chuyện, cũng không hỏi đối phương vì sao một ngày quan trọng như dịp Tết đến này lại không về nhà, bọn họ đều thông minh hiểu được cái gì gọi là ranh giới.

Chuyện này khiến Giang Nhiễm cảm thấy thật tự do tự tại, trong phòng chỉ có tiếng gắp đồ ăn từ trong mâm, hai người lẳng lặng mà ăn đồ ăn, cảm giác yên tĩnh vô cùng tự nhiên.

Ngoài cửa sổ, pháo hoa trên không vẫn nở rộ trong một phạm vi nhỏ ở thành phố, Giang Nhiễm bỗng nhiên dừng lại, ngây ngốc nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.

Ánh mắt của Lục Nghiên Châu lại yên lặng dừng ở trên mặt cậu, lướt qua từng tấc da tấc thịt.

Làn da của cậu thanh niên trắng nõn, tóc ngắn mềm mại xõa tung trên đầu, lông mi vừa dài vừa cong, đôi mắt màu đen láy giống như bải thạch trong trẻo sạch sẽ, đáy mắt mang theo một chút u buồn không dễ phát hiện, khiến người khác không kìm được mà muốn đối xử với cậu thật tốt, sống mũi thanh tú lại tinh xảo, đôi môi hồng phấn còn phủ lên một tầng sáng bóng, cả người đều mang một sức hấp dẫn chết người.

Lục Nghiên Châu cảm thấy có chút khát, cầm lấy ly rượu rồi nhâm nhi, anh đã gặp qua vô số phụ nữ, đủ loại đều có nhưng anh lại chưa bao giờ nhìn thấy một ai xinh đẹp đến như vậy, cái kiểu xinh đẹp này không chỉ đơn thuần là nhan sắc bề ngoài, mà chính là vẻ đẹp của khí chất.

“Tuyết rơi.” Đôi mắt của Giang Nhiễm sáng lên, quay đầu một chút đã đối diện với ánh mắt của Lục Nghiên Châu.

Lục Nghiên Châu dời tầm mắt đi, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Bông tuyết nhẹ nhàng bay xuống, ở dưới ánh đèn trông nó vô cùng thánh khiết lại lãng mạn.

Người hay thấy tuyết như Lục Nghiên Châu lúc này cũng cảm thấy khung cảnh bây giờ cực kỳ xinh đẹp, “Em thực sự thích tuyết rơi?”

“Ừm, bởi vì từ nhỏ lớn lên ở phương nam, rất hiếm khi nhìn thấy tuyết rơi cho nên rất thích.”

Giang Nhiễm lấy ra điện thoại chuẩn bị chụp ảnh, lại nhìn thấy trong điện thoại có mấy tin nhắn chưa đọc

Thuận tay click mở.

“Giang Nhiễm, sinh nhật vui vẻ.”

“Giang Nhiễm, năm mới vui vẻ.”

Người gửi tin nhắn: Diệp Âm.

Giang Nhiễm đột nhiên đứng lên, nắm chặt điện thoại như muốn ném đi.

“Làm sao vậy?” Lục Nghiên Châu hỏi.

Giang Nhiễm không đáp, ngược lại còn nhìn thẳng vào mắt Lục Nghiên Châu cùng với đống đồ ăn trên bàn “Xin hỏi mấy thứ này bao nhiêu tiền? Chúng ta AA.”