Giang Nhiễm nghe được thì ngũ quan nhăn tít lại, càng ngẫm lại lời của Trần Ý một chút cậu chỉ cảm thấy toàn thây đã nổi gà.
“Đừng nói nữa, ăn cơm đi.” Giang Nhiễm chà xát cánh tay.
Cuối cùng, cậu lại trịnh trọng tuyên bố, “Tôi thích con gái.”
Hai người nhìn phản ứng của Giang Nhiễm cũng không dám đùa giỡn nữa, vừa ăn cơm vừa nói về mấy chuyện mới mẻ ở nhà vào Tết Âm Lịch vừa rồi.
“Ba tôi lại bảo tôi đi khảo sát nhân viên công vụ, nói rằng tôi học cái này không có tiền đồ.” Trần Ý có chút buồn rầu.
Tất cả mọi người đều là những người từ các thành phố nhỏ đến, họ đều muốn có thể cắm rễ ở thành phố lớn, nhưng điều này nói thì dễ hơn làm.
Con đường học âm nhạc cũng không dễ đi, ngoài việc cần có thiên phú cực cao, còn cần phải có mối quan hệ, nếu không rất khó để tỏa sáng rực rỡ.
Giang Nhiễm có thiên phú tốt nhất trong số họ, ngoại hình lẫn điều kiện cũng đều rất khá, hai người thường tưởng tượng tương lai Giang Nhiễm sẽ một bước lên trời, bọn họ sẽ theo sau để ôm đùi.
Nhưng những chuyện đó dù sao cũng chỉ là vui đùa, kkhông ai có thể thật sự đem vận mệnh của bản thân giao phó cho người khác, họ đều muốn tự dựa vào khả năng của chính mình để đứng vững.
Giang Nhiễm nhớ lại kiếp trước, sắc mặt hơi thay đổi, “Trần Ý, cậu đã đưa bố cậu đi kiểm tra sức khỏe chưa?”
Trần Ý sửng sốt, không biết sao đề tài lại chuyển hướng, chỉ lắc đầu, “Vẫn chưa, sao vậy? Nhưng mỗi năm bố tôi đều được đơn vị kiểm tra sức khỏe miễn phí, còn chuyện ông ấy có đi hay không thì tôi chưa hỏi đến.”
Giang Nhiễm hơi cúi đầu, che khuất đi cảm xúc dưới đôi mắt, chiếc đũa trong tay tùy tiện kẹp đồ ăn gắp vào trong bát, “Bác trai tuổi cũng lớn, về sức khỏe thì cần phải chú ý nhiều hơn, vẫn là nên kiểm tra sức khỏe mỗi năm một lần, yên tâm hơn một chút.”
Sợ có vẻ đột ngột, cuối cùng lại bổ sung thêm câu, “Thanh Sơn, nhà cậu cũng vậy.”
Hai người gật đầu, không hỏi thêm nhiều về gia đình Giang Nhiễm, ít nhiều gì họ cũng biết về chuyện của cậu, trước kia thường khuyên cậu không cần làm những điều vô nghĩa như thế, không phải cha mẹ nào cũng yêu thương con cái của mình.
Giang Nhiễm trả lời như vậy, “Tôi biết, chỉ là khi tôi quá khao khát có được một thứ gì đó, sẽ dùng toàn lực để tranh đấu, chờ đến khi không còn hy vọng nữa, tôi sẽ không còn ảo tưởng, cũng sẽ không hối hận vì không nỗ lực hết mình.”
Suy nghĩ này đối với họ có vẻ quá mức cố chấp, dùng toàn lực chỉ để thấu hiểu trái tim của chính mình, chỉ vì không muốn bản thân phải hối hận
Trong một biệt thự đơn lập mang phong cách văn hóa phục hưng Italy, phòng khách được trang trí với những phù điêu trắng và đèn chùm bằng thủy tinh, trên tường treo những bức tranh lớn đầy ấn tượng, tạo nên không gian rộng rãi và thanh thoát.
Lục Nghiên Châu và vài người anh em của anh đang ngồi trong phòng khách, dáng vẻ đều giống như đang liếc nhìn nhau chỉ vì mặt của Lục Nghiên Châu quá mức nghiêm trọng đến mức khiến cho người khác sợ hãi, cảm giác giống như đây không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện.
Sau khi trở về từ Băng Thành, Lục Nghiên Châu đã đi thẳng về nhà cũ, rồi tranh cãi gay gắt với ông nội, cũng không ngoài ý muốn khi bị ông nội Lục mắng té tát.
Ông nội Lục vẫn luôn muốn Lục Nghiên Châu và chú của anh là Lục Chính Niên nắm tay giảng hòa, nhưng Lục Nghiên Châu lại chưa bao giờ nể tình, trước kia còn tìm đủ loại lý do để từ chối, bây giờ càng thêm kiêu ngạo, trực tiếp làm ngơ rồi chạy về Băng Thành, một đi không quay lại.
Dù ông nội Lục đã lui về phía sau, nhưng việc bị một tiểu bối như Lục Nghiên Châu làm mất mặt vẫn khiến ông cảm thấy rất khó chịu.